Polly po-cket
Thất Tinh Long Vương

Thất Tinh Long Vương

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324212

Bình chọn: 7.00/10/421 lượt.

tuổi dê, hơn lão đúng con giáp.

Bà ta nói:

– Thật ra ta tuổi con hổ, còn hơn lão tới mười bảy tuổi.

– Bà tưởng tôi không biết sao?

Lão già cười lớn:

– Bà tưởng bà gạt được tôi sao?

– Ông biết sao?

– Dĩ nhiên là tôi biết.

Lão già dương dương đắc ý:

– Bà còn chưa lấy tôi, tôi đã biết quá rồi.

– Thế sao ông còn đi hỏi tôi làm vợ?

– Bởi vì tôi thương bà.

Lão già nhìn mụ vợ, ánh mắt đầy những tình tứ ngọt ngào:

– Cho dù bà lớn hơn tôi bảy chục tuổi, tôi vẫn cứ lấy bà làm vợ.

– Thật không?

– Tôi nói dối với bà hồi nào?

Lão già chớp mắt:

– Có lúc dù tôi có xạo chút, cũng vì không muốn bà tức giận thôi.

Lôi đại tiểu thơ cười ngặt nghẽo, bật cười lên như một cô đại tiểu thơ thật.

– Lần này không cho ông nói xạo.

Bà ta bỗng nghinh mặt lên hỏi:

– Ông lấy tôi rồi có hối hận không?

– Tại sao tôi hối hận?

– Bởi vì không những tôi lớn tuổi hơn ông, tôi còn hung hăng dữ dằn còn ghen tuông nữa.

– Bà hung hăng, là vì bà muốn tốt cho tôi, và cũng vì bà thương tôi, sợ tôi đi tìm người khác trẻ hơn bà.

Lão già nói:

– Nếu bà không thương tôi, dù tôi có đi tìm một lượt tám trăm người, dù tôi quỳ xuống năn nỉ bà ghen tuông, bà cũng chẳng ghen tuông nữa.

Lão bỗng cầm lấy tay mụ vợ, giống hệt như một chàng trai trẻ cầm tay người tình vừa mới yêu:

– Tôi hỏi bà, bao nhiêu năm nay, chúng mình sống có vui vẻ với nhau không?

Lôi đại tiểu thơ lẳng lặng gật đầu:

– Từ hồi lấy ông đến giờ, mỗi ngày tôi đều rất sung sướng, nếu ông trời cho tôi sống thêm lần nữa, tôi sẽ lấy ông làm chồng như vậy.

Bà ta bỗng quay đầu lại hỏi Dương Lan Phương:

– Có phải cô thấy chúng ta có vẻ mặt dày buồn cười lắm chăng?

Dương Lan Phương không trả lời, cũng không cần trả lời, cô tin rằng bọn họ chắc phải nhận ra trong lòng cô đang nghĩ gì về tình cảm của bọn họ.

Nếu hiện tại có người nói bọn họ mặt dày buồn cười, bất kể người đó là ai, cô sẽ cho họ một bạt tai.

Thật ra, cô vốn cảm thấy cặp vợ chồng này rất buồn cười, có điều bây giờ cô chỉ muốn rơi nước mắt.

Nước mắt cô có rơi xuống thật.

Cũng giống như một người ở trong bóng tối đã lâu nay, bỗng dưng thấy được trời xanh mây nước hoa thơm cỏ lạ vậy, nước mắt cô bỗng dưng trào ra.

– Cô khóc đó sao?

– Tôi có khóc đâu.

– Rõ ràng là cô đang rơi nước mắt.

– Rơi nước mắt không hẳn là khóc.

Dương Lan Phương nói:

– Lúc khóc, cũng chưa chắc là rơi nước mắt.

– Thế thì tại sao cô rơi nước mắt?

Lôi đại tiểu thơ hỏi:

– Một lão thái bà như ta còn ăn mặc như một cô tiểu thơ, cô phải nên cảm thấy buồn cười, sao cô lại rơi nước mắt?

– Tôi không biết.

Dương Lan Phương nói:

– Tôi không biết thật mà.

Thật ra cô biết chứ, chỉ bất quá cô không nói ra được thôi, lão già nói ra giùm cô:

– Nếu mình thấy mình còn trẻ, ai dám nói mình già?

Lão nói cho bà vợ nghe:

– Nếu mình không cảm thấy mình già, bất kể mình có ăn mặc ra sao, cũng chẳng có ai thấy mình buồn cười cả.

Lão lại bổ sung:

– Một người có già hay không, không phải ở tuổi tác của họ, mà là ở trong lòng họ, vì vậy có những người mười tám tuổi đã già rồi, có những người sống đến tám chục tuổi vẫn còn trẻ quá chừng.

Lôi đại tiểu thơ bật cười, bẹo nhẹ vào má Dương Lan Phương:

– Nếu ta còn chưa được coi là già, làm sao cô dám nói mình đã già được?

Mau, mau theo bọn ta về.

– Về!

Dương Lan Phương hỏi:

– Về đâu?

– Dĩ nhiên là về bên cạnh cái gã hoạt bảo của cô đấy.

Bà ta nắm lấy tay của Dương Lan Phương kéo đi, Dương Lan Phương lại đỏ mặt lên:

– Chờ một chút.

– Còn chờ gì nữa?

– Có một chuyện các người còn chưa hỏi tôi.

– Chuyện gì?

– Cho dù y có muốn lấy tôi làm vợ, nhưng còn tôi có muốn lấy y làm chồng không đã chứ?

Dương Lan Phương đỏ mặt nói:

– Bất kể ra sao, các người phải hỏi tôi trước mới phải.

Cô lấy hết can đảm mới nói ra được câu đó, chỉ tiếc là vấn đề đó trước mắt của Lôi đại tiểu thơ không phải là một vấn đề.

– Dĩ nhiên là cô chịu lấy nó chắc rồi.

Lôi đại tiểu thơ nói:

– Một người như nó, đàn bà muốn lấy nó không biết nhiều tới chừng nào, nếu sắp hàng, từ đây chắc là tới luôn cả phủ Khai Phong.

– Có bao nhiêu đó người muốn lấy y thật sao?

– Dĩ nhiên là thật.

– Thế thì các người để cho bọn họ lấy y cho xong.

– Tại sao ta muốn ai khác lấy nó?

– Bởi vì tôi không phải là ai khác.

Dương Lan Phương nghinh mặt lên:

– Người khác chịu, tôi không chịu.

Lôi đại tiểu thơ bật cười:

– Ta biết rồi, ta biết rồi, đàn bà đều như vậy cả, miệng thì nói không chịu, trong bụng thì đã một ngàn lần một vạn lần chịu quá rồi.

Hình như bà ta đã cho rằng chuyện đó không còn gì thắc mắc nữa, tuyệt đối không có gì thắc mắc, mặc kệ Dương Lan Phương có nói gì, bà ta cũng không thèm nghe.

Dương Lan Phương chỉ còn nước đi theo bà ta.

Gặp phải hạng người như vậy, còn ai có cách gì khác bây giờ?

Ánh xuân quang rực rỡ quyến rũ, trăm hoa đua nở, có thứ nở hơi sớm một chút, có thứ nở hơi trễ một chút, có điều trễ cũng có lúc sẽ nở.

Hoa nở chậm, có lúc còn diễm lệ hơn hoa nở sớm.

Sinh mệnh con người cũng thế, cũng như một đóa hoa nở chậm vậy, lúc cô ta nghĩ rằng đời mình đến đây đã hết còn sinh hoa nở trái, ông trời cứ muốn b