Thầy, Em Yêu Thầy!

Thầy, Em Yêu Thầy!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322344

Bình chọn: 9.00/10/234 lượt.

ũng may không nguy hiểm lắm, chỉ bị gãy chân với xây xát thôi.

– Phù, may quá. Mi vô bệnh viện đi, kẻo nó mong. Một mình ta vào cũng được…

– Ừ, ta đi đây. Mi cẩn thận nhé.

– Không sao, có gì ta sẽ gọi cho mi…

Nhìn theo xe My cho đến khi khuất bóng, nó lấy hết can đảm bước vào. Tiếng nhạc ầm ĩ đập vào tai nó. Nó muốn chạy khỏi nơi này, nhưng nghĩ đến Nam, nó cố bước. Nó đưa mắt tìm khắp nơi, nhưng trong này tối quá, người lại đông, mắt nó lại kém nên việc tìm thầy hơi khó khăn. Nó chăm chú nhìn về bên trái nên không để ý đến một người đang ngồi ngất ngưởng ở quầy pha chế gần nó. Đột nhiên, Lam bị một cô gái đằng sau thúc vào người, nó mất đà, ngã vào người bên cạnh, ly rượu trên tay người đó đổ tràn lan.

– Xin lỗi, cô có sao không? – Cô gái làm nó ngã nhẹ nhàng hỏi.

– Tôi không sao, cảm ơn.

Cô gái cười rồi bỏ đi. Nó quay sang người lạ, chiếc áo trắng giờ đã lấm lem những vệt đỏ:

– Xin lỗi, tôi vô ý quá. Áo anh bẩn cả rồi…

Người đó quát, giọng lè nhè:

– Đi chỗ khác đi, không cần bận tâm đâu!

Lam bực bội vì thái độ của tên đó quá chừng, nhưng, giọng nói đó, chẳng phải là…

– Thầy, là thầy hả?- Lam mừng rỡ hỏi.

Nam bây giờ mới đưa mắt nhìn sang, nhận ra nó, Nam cười nhếch mép:

– À, ra là em hả? Đến đây làm gì? Không phải đang đi hẹn hò sao?

– Thầy say rồi, đi về thôi.

– Về à? Tôi chưa say, tôi muốn uống tiếp…

– Thầy, nghe em đi, về thôi, muộn lắm rồi!

– Tôi đã nói tôi không muốn về, em nghe không rõ à?

– Về nhà uống cũng được mà, mọi người ở nhà lo cho thầy lắm!

– Em muốn gì đây? Ngồi đó không nói nhiều, hoặc là đi cho khuất mắt tôi!

– Tại sao lại ra nông nỗi này chứ? Thầy có bao giờ say xỉn thế này đâu?

– Làm con ngoan chán rồi, tôi muốn nổi loạn như vậy đó. Em hài lòng chưa?

– Hài lòng? Thầy làm như em muốn thầy trở thành con ma men thế này sao?

Nam không nói gì, chỉ cầm ly rượu uống một hơi, rồi rót một ly khác. Chai rượu 1,5l đã vơi hơn một nửa. Lam hoảng hốt, giật ly rượu trên tay Nam:

– Thầy làm trò gì vậy? Thầy muốn hủy hoại bản thân mình đến như thế sao? Thầy nghĩ ba mẹ thầy có vui không khi nhìn thấy cảnh này? Thầy không sợ họ đau lòng à? Thầy làm gì thì làm, nhưng cũng phải nghĩ đến người thân của mình chứ!

– Vậy, em có đau lòng không?

Tim Lam đập thình thịch khi đôi mắt Nam chăm chú nhìn nó. Nó tránh đôi mắt ấy, nó nhìn đi nơi khác đáp:

– Em chẳng là gì của thầy, nên em không việc gì phải đau lòng.

Nó muốn nói cho Nam biết rằng nó đang tự dối lòng, trong nó, Nam chiếm vị trí rất quan trọng, nhưng nó không thể…

– Ha ha, vậy à? Xem ra đúng là tôi không là gì trong lòng em…

Nam nói rồi nốc cạn ly rượu.

– Đủ rồi, thầy dừng lại chưa? Thầy buồn chuyện tình cảm à? Thầy hoàn hảo như vậy, có biết bao cô gái ngưỡng mộ, sẵn sàng làm người yêu, mắc gì phải vì một người mà thành ra thế này?

– Tôi không cần ai cả, tôi chỉ cần cô ấy, nhưng, tôi đã đánh mất…

Đang nói, Nam đổ gục xuống. Có lẽ say quá rồi, uống gần cả chai thế kia cơ mà? Lam ngồi thừ người bên cạnh Nam, buồn bã khi nghĩ lại lời Nam nói. Chắc chị Yến đã bỏ thầy đi nữa rồi! Cú sốc này quá lớn, nên thầy mới suy sụp như vậy. Nhìn Nam bây giờ, Lam đau lòng, nước mắt nó lặng lẽ rơi. Giá như nó là Yến, nó sẽ không để Nam phải đau khổ thế này…

Lam lau nước mắt, định trả tiền rượu thì người phục vụ lắc đầu:

– Cô không cần trả, Nam đến đây gần một tuần rồi. Hôm nọ anh ấy đưa tiền, rồi bảo tôi mỗi ngày anh ấy đến phải đưa một chai rượu cực nặng. Dù không muốn, nhưng tôi cũng đành chấp nhận, tôi không cản được anh ấy. Chưa bao giờ tôi thấy Nam như thế cả, hình như vì một cô gái nào đó…

– Anh là bạn anh ấy à?

– Uhm, là bạn…Cô đưa anh ấy về hộ tôi nhé! Mấy ngày nay anh ấy say bí tỉ vậy đó, tôi phải gọi taxi cho anh ấy về. Cô là…?

– Tôi là em họ thôi…Vậy xe anh ấy thì tính sao ạ?

– Xe Nam á? Tôi lái về, sáng tôi qua chở anh ấy đi làm.

– Vậy à? Cảm ơn anh, tôi về đây…

– Cô về cẩn thận…

Lam cắn môi, giờ không biết phải làm sao đây? Nó không thể đi taxi về được, nhưng nếu không đi taxi thì làm sao để về? Điện thoại thì nó không mang theo, nên không thể gọi cho Ti. À, còn điện thoại thầy mà! Nó vội tìm điện thoại trong người Nam, nhưng xui xẻo, điện thoại hết pin. Làm sao bây giờ? Chỉ còn cách đón taxi thôi, híc.

Nó nhờ anh bạn Nam đỡ Nam ra đón taxi, vì Nam cao to như thế, nó thì bé tí thế này…Anh ta cười tỏ vẻ biết lỗi:

– Tôi xin lỗi, cô nhỏ con thế này làm sao đỡ được anh Nam chứ?

Nó cũng cười. Nhưng khi yên vị trên taxi, nó cười không nổi. Mùi xe taxi làm nó phát buồn nôn. Nó gắng gượng, nhưng không chịu nổi. “Ọe…”, không phải Nam nôn, mà là nó. Người lái xe dừng lại bên đường . Ông ta ngán ngẩm nhìn nó nôn thốc nôn tháo. Trên xe, Nam vẫn ngủ say sưa…

Đến nhà Nam, nó lại nôn thêm hai lần nữa. Sau khi đỡ Nam vào giường, mẹ Nam quay sang bảo nó:

– Cái thằng này hết chỗ nói…Chẳng hiểu thằng này bị cái gì mà cả tuần nay lại đổ ra như thế? Hỏi thì nó không nói, tối tối lại đi đến khuya mới về. Cô chán quá rồi.

Nó như cái xác chết trôi, ngồi dựa vào người Ti.

– Ti, con đỡ chị lên phòng đi, để mẹ gọi xin phép cho chị Lam ở l


Old school Swatch Watches