
như vậy, hơn nữa lấy thân phận hai người mà nói, nàng là tẩu tử của hắn, càng không có lý do gì phải tránh né.
Bởi vậy khi Mặc Thụy dẫn theo mấy tên nô tài đi tới thì hai bên liền đụng nhau ở hành lang.
“A, các ngươi nhìn xem ai đây, bộ dạng giống như quỷ mà còn dám ban ngày ban mặt ra ngoài dọa người, cũng không sợ dọa người ta mất mật.” – Mặc Thụy đi về phía nàng, ngôn ngữ tràn ngập trào phúng và cười nhạo, trương ra khuôn mặt anh tuấn có ba phần giống Trần thị, ngả ngớn ôm lấy khóe miệng.
Ngọc Hà vừa mới tìm hắn khóc lóc kể lể, nói nàng bị khi dễ ở chỗ Dung Tri Hạ, ỷ vào mình là nhi nữ của Vệ quốc Đại tướng quân, tìm mọi cách làm khó dễ nàng.
Xưa nay hắn tham lam sắc đẹp, Ngọc Hà vừa khóc hoa lê đái vũ, điềm đạm đáng yêu, đã kích thích lòng thương tiếc của hắn nổi lên, lại nói Ngọc Hà coi như là hắn nhìn trúng trước, hắn vốn có ý thu nàng vào phòng để hầu hạ mình, nào biết được lại bị Mặc Lan giành trước một bước.
Hắn vẫn nghẹn cơn tức này trong lòng mà không có chỗ phát, sau khi Ngọc Hà tìm đến hắn, cơn tức kia giống như tìm được lối ra, chuẩn bị phát tiết trên người Dung Tri Hạ.
Mặc Lan tạm thời hắn không thể chọc vào, nhưng vị Thế tử phi này hắn cũng không e ngại, vả lại bắt nạt nàng cũng giống như đánh vào mặt Mặc Lan, khiến hắn càng thêm nóng lòng muốn thử, cho nên khi hắn vừa biết được nàng đang ở đây, liền kích động mang người đến.
Liếc hắn một cái, Dung Tri Hạ bất động thanh sắc quay đầu lại hỏi Cúc Nhi – “Kẻ vô lễ lỗ mãng này là ai?”
Thấy chủ tử hình như có ý tưởng khác, Cúc Nhi cung kính bẩm – “Bẩm Thế tử phi, hắn là tam thiếu gia.”
“Hắn là tam thiếu gia? Làm sao có thể, ngươi không nhầm chứ?” – Dung Tri Hạ hoài nghi đánh giá Mặc Thụy.
“Bổn thiếu gia đúng là tam gia nhà ngươi.” – Mặc Thụy ngẩng mặt lên, dùng ánh mắt khinh miệt hèn mọn liếc nhìn nàng.
“Ngươi không phải là giả mạo chứ?” – Dung Tri Hạ giống như không tin, lại hỏi một lần nữa.
“Kẻ nào có lá gan dám giả mạo bổn đại gia?”
“Nếu ngươi thật sự là tam thiếu gia, tại sao lại thô lỗ ngang ngược, không biết cấp bậc lễ nghĩa như vậy? Trước mặt chị dâu lại nói ra lời thô bỉ như thế, nếu để Phụ vương và mẫu phi biết, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?” – Vẻ mặt nàng nghiêm nghị trách mắng – “Nếu bị người khác truyền ra ngoài, nói tam thiếu gia Phụng Vương phủ không chỉ bất kính với chị dâu, còn dùng lời lẽ chua ngoa khi nhục chị dâu, chẳng phải làm bôi nhọ thanh danh Phụng vương phủ hay sao? Lại nói việc tam thiếu gia bôi nhọ chị dâu đến tai Hoàng thượng, vạn nhất Hoàng thượng trách tội, tam thiếu gia gánh chịu nổi tội danh này hay sao?”
Vốn Mặc Thụy đã tính toán sẽ nhục nhã nàng một phen, nhưng nháy mắt bị chặn họng nói không nên lời, chỉ có thể trợn to hai mắt ngoan độc trừng nàng, một lát sau mới thô thanh nói – “Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì thế, ngươi mang Hoàng thượng ra dọa ta à.”
“Ý của tam thiếu gia là nghi ngờ hôn sự của ta và Thế tử không phải do Hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, tất cả đều là do ta nói hươu nói vượn?”
“Ta không nói như vậy.”
“Nhưng mà chính tai ta nghe thấy tam thiếu gia vừa mới chỉ trích ta nói hươu nói vượn, mấy người phía sau ngươi…….đám tùy tùng kia chắc cũng nghe thấy đi?”
Mặc Thụy nhất thời thẹn quá hóa giận, gầm nhẹ – “Được lắm, xấu phụ nhà ngươi mồm miệng xem ra rất lợi hại.”
Dung Tri Hạ quét mắt liếc nhìn hắn, thản nhiên mở miệng hỏi – “Cúc Nhi, tam thiếu gia vừa rồi khi thấy chị dâu là ta đây đã nói thế nào?”
Cúc Nhi nhanh nhẹn đáp – “Tam thiếu gia vừa mới phê bình Thế tử phi bộ dạng giống quỷ còn dám ban ngày ban mặt đi dọa người, cũng không sợ dọa người ta mất mật.”
“Con tiện nha đầu này, nơi này đến lượt ngươi lên tiếng hay sao?” – Mặc Thụy giận dữ mắng mỏ, giơ tay tát nàng một cái.
Cúc Nhi bị đánh lao đảo, suýt nữa ngã sấp xuống.
Dung Tri Hạ nháy mắt giận tái mặt, thanh âm lạnh lùng nói – “Đánh thị tỳ của ta ở trước mặt ta, trong mắt tam thiếu gia còn có chị dâu này hay sao? Ngươi vũ nhục ta đã đành, còn dám đánh người trước mặt ta? Cúc Nhi, Hiểu Trúc, chúng ta đi, đến chỗ Vương gia cầu lão nhân gia ông phân xử, xem Vương phủ có đạo lý con trai của vợ bé khi nhục chị dâu hay không?” – Nàng nói xong liền cất bước muốn đi.
Nghe vậy, Mặc Thụy sợ tới mức chạy nhanh tới ngăn nàng lại, sợ chuyện phiền phức này náo loạn đến tai phụ vương, sẽ bị phụ vương trách phạt, hắn vội vàng trưng ra nụ cười lấy lòng.
“Ai, tẩu tử, mới vừa rồi là ta nhất thời xúc động, ta xin lỗi ngươi, ngươi đừng để lời hồ đồ ta vừa nói ở trong lòng, do đầu óc ta mơ màng mới có thể hồ ngôn loạn ngữ như vậy.”
Dung Tri Hạ mặt không chút thay đổi nhìn hắn – “Bắt tam thiếu gia phải đối diện với gương mặt xấu xí của ta, thật sự là ủy khuất, không dọa tam thiếu gia mất mật chứ?”
“Ngươi xem, ta vừa há mồm liền nói hươu nói vượn, ngươi đừng để bụng. Trên mặt tẩu từ dù có bị thương cũng không giấu được phong thái xinh đẹp, ngươi đại nhân đại lượng, đừng so đo với ta.”
Khiến hắn phải ăn nói khép nép xin lỗi, nàng cũng cảm thấy đủ, có thể dừng lại được rồi – “Lần này ta niệm tình tam thiếu gia vi phạm lần đầu, lại không hiểu c