
hán tử lại trầm ngâm một lúc mới nói:
– Lão đệ, người có biết vì sao ta muốn mời ngươi vào ngồi trong khoang thuyền
không?
Mấy tiếng “Lão đệ” mới khiến cho Lý Tồn Hiếu vững dạ lại, chàng bật cười nói:
– Tôi hiểu, nhưng tiền bối cứ yên tâm, Ôn Phi Khanh của ngày hôm nay đã không
còn là Ôn Phi Khanh trước đây.
Trung niên hán tử “A” lên một tiếng nói:
– Ôn Phi Khanh đã thay da đổi thịt rồi sao?
Lý Tồn Hiếu gật đầu cười nói:
– Có thể nói là lột xác thành người khác!
Trung niên hán tử nhìn Lý Tồn Hiếu cười một nụ cười thâm sâu nói:
– Cuộc hóa độ này chính lão đệ là người công đầu nhé!
Lý Tồn Hiếu mặt ửng hồng nói:
– Tiền bối hiểu nhầm rồi, giữa tôi và Ôn Phi Khanh hoàn toàn không có gì.
Trung niên hán tử chỉ nhìn chàng mỉm cười, rồi thay đổi khẩu khí nói:
– Trước hết ta muốn làm rõ hai vấn đề, điều thứ nhất là ta khó khăn lắm mới kéo
được lão đệ ngươi rời xa cô ta, cách cả mấy ngày đường đi, làm sao giờ ngươi lại đi
cùng với cô ta chứ?
Lý Tồn Hiếu gật đầu, rồi khi ấy đem mọi chuyện kể hết ra cho lão ta nghe không
hề giấu giếm chút gì.
Im lặng lắng nghe xong, trung niên hán tử mỉm cười nói:
– Xem ra Trương Viễn Đình ta trở thành cái đích cho thiên hạ, Hàn Tinh Môn,
Hầu Ngọc Côn, giờ thì lại thêm cả lão đệ ngươi, có thể nói cả võ lâm này đều muốn
truy tìm ta. Hàn Tinh Môn và Hầu Ngọc Côn tìm ta vì nguyên nhân gì thì ta đã biết,
nhưng lão đệ ngươi tìm “Thiết Phiến Xảo Khách” Trương Viễn Đình ta là vì chuyện gì
chứ?
Đến lúc này thì trung niên hán tử đã hoàn toàn thừa nhận mình chính là “Thiết
Phiến Xảo Khách” Trương Viễn Đình.
Lý Tồn Hiếu nhìn Trương Viễn Đình bằng ánh mắt đầy xúc động lẫn hồi hộp, rồi
nhìn quanh nói:
– Tiền bối, nơi này chẳng tiện để nói những điều này.
Trương Viễn Đình ngước mắt nhìn lên Điếu Ngư đài nói:
– Lão đệ đài, trên miếu đài ngoài Ôn Phi Khanh ra còn có thêm một người.
Lý Tồn Hiếu gật đầu nói:
– Điều này tôi biết, vì chuyện sắp nói ra chẳng có gì đáng che giấu với người
khác.
Trương Viễn Đình nói:
– Lão đệ ngươi nếu như đã không cố kỵ thì ta cũng chẳng phải cần do dự, nhưng
còn chuyện thứ hai độc tính trong người lão đệ ngươi, giải được phải chăng do Ôn Phi
Khanh tìm thuốc giải…
Lý Tồn Hiếu liền cắt ngang nói:
– Phải chăng vừa rồi tiền bối nhìn thấy tôi bổ từ trên điếu đài xuống đây.
Trương Viễn Đình chẳng đợi chàng hỏi hết câu liền gật đầu đáp:
– Đúng thế!
Lý Tồn Hiếu nói:
– Thú thực tiền bối, chính tôi cũng không hiểu chuyện gì nữa!
Trương Viễn Đình ngơ ngác nhìn chàng ngạc nhiên nói:
– Nói thế nào, bản thân lão đệ cũng không biết chuyện gì ư? Chẳng lẽ không phải
Ôn Phi Khanh đã vì lão đệ mà đi lấy thuốc giải…
Lý Tồn Hiếu cười khổ nói:
– Trên thực tế thì Ôn Phi Khanh đang đến Kim Hoa để tìm Liễu Ngọc Lân, cho
đến lúc này thì vẫn chưa tìm được hắn.
Trương Viễn Đình ngạc nhiên chau mày nói:
– Vậy là thế nào, cô ta nếu như còn chưa tìm được thuốc giải thì độc tính trong
người lão đệ vì sao giải hết? Ta vừa rồi nhìn thấy thân pháp lão đệ thì nhận ra công lực
đã hoàn toàn hồi phục, nếu như độc trong người lão đệ chưa giải thì nhất định công lực
chẳng thể nào hồi phục được như vậy.
Lý Tồn Hiếu nhún vai cười khổ nói:
– Tôi cũng không biết, chẳng giấu gì tiền bối vừa rồi khi nhìn thấy tiền bối vội
vàng nhảy xuống, nên cũng quên hẳn chuyện độc còn trong người. Khi ấy sực nhớ lại,
nhưng chẳng ngờ lại nhận ra công lực trong người hoàn toàn hồi nguyên, chu thân
thông sướng không một chút trở ngại.
Trương Viễn Đình càng nghe càng thấy kỳ lạ, ngưng mắt nhìn chàng nói:
– Lão đệ, ngươi tự cảm thấy trong ngưồi như thế nào?
– Chân khí thông sướng ích mãn còn hơn cả khi xưa.
Trương Viễn Đình chau mày suy nghĩ, sau hồi trầm ngâm nói:
– Thế thì lạ, chẳng lẽ sau khi từ biệt lão đệ gặp phải một kỳ duyên đại ngộ nào
mà người chẳng hề hay biết chăng?!
Lý Tồn Hiếu nói:
– Kỳ duyên đại ngộ thì không, nhưng tôi…
Chàng đột nhiên nín bặt chẳng nói tiếp.
Trương Viễn Đình vội giục hỏi:
-Lão đệ, nhưng thế nào?
Lý Tồn Hiếu sau hồi do dự mới đem chuyện giữa đường gặp Lãnh Ngưng Hương
của Phi Thuý Cốc kể lại cho lão ta nghe.
Nghe xong, trên mặt Trương Viễn Đình rạng lên đồng thời chép miệng nói:
– Ta làm sao lại quên khuấy “Phi Thuý Cốc” dụng độc thành danh trên giang hồ
này chứ? Không sai, “Vạn ứng giải độc đan” trân tàng của Phi Thuý Cốc công hiệu giải
bách độc trong thiên hạ. Thế nhưng… cứ theo như lão đệ ngươi kể thì ngươi còn chưa
uống “Vạn ứng giải độc đan” kia mà, làm sao…
Nói đến đó lão ngưng mắt nhìn lên mặt chàng chừng như có điều gì hồ nghi hỏi
lại:
– Lão đệ chẳng nhớ nhầm đấy chứ, chưa từng uống “Vạn ứng giải độc đan” chứ?
Lý Tồn Hiếu gật đầu khẳng định:
– Quyết không sai, tiền bối, tôi hoàn toàn chưa hề uống lấy một viên “Vạn ứng
giải độc đan”. Tiền bối hẳn biết rõ con người tôi, sợ nhất là một chữ nợ tình mà lại là
tình của Lãnh Ngưng Hương, làm sao có thể dễ dàng…
Trương Viễn Đình gật đầu nói:
– Đúng, đúng, chúng ta tuy chỉ quen biết nhau mấy ngày, nhưng tính khí khẳng
khái hiên ngang của lão đệ ngươi ta rất rõ. Lão đệ ch