
gọc Côn không tự mình làm mà phải thỏa
thuận với các ngươi?
– Cái đó thì tôi không biết. Chắc Hầu công tử có lý do nào đó…
Ôn Phi Khanh nghĩ ngợi một lát rồi nói:
– Thôi được các ngươi có thể đi.
Sầm Đông Dương lo lắng hỏi:
– Ôn cô nương vị Thiết Phiến Xảo Khách…
– Người đó ta sẽ giữ lại!
Sầm Đông Dương van vỉ:
– Ôn cô nương, nếu vậy chúng tôi biết ăn nói sao với Hầu Ngọc Côn?
– Cái đó có gì khó đâu? Chỉ cần nói với Hầu Ngọc Côn là ta đã giữ hắn tại đây để
tự hắn tìm đến là được.
– Ôn cô nương…
Ôn Phi Khanh bỗng gằng giọng:
– Ngươi muốn mang Thiết Phiến Xảo Khách đi cũng được, nhưng phải móc quả
tim mình để lại như Phong Tứ Hải đây!
Dứt lời với một động tác nhỏ, thiếu nữ đã móc từ cơ thể lầy nhầy đang giữ trong
tay ra một quả tim tươi rói!
Thì ra một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần lại có thủ đoạn tàn bạo đến thế!
Sầm Đông Dương lạnh sống lưng, lấm lét nhìn thi thể lão đại Phong Tứ Hải và
quả tim trên tay đối phương vẫn còn chảy máu, không dám nói tiếng nào.
Ôn Phi Khanh nói tiếp:
– Nhanh mang theo thi thể đại ca ngươi đi khỏi đây, và đừng để ta nhìn thấy nữa!
Dứt lời đẩy tử thi xuống thạch cấp.
Chỉ nghe tiếng người lướt gió đi xa dần.
Ôn Phi Khanh cúi nhìn trái tim người bê bết máu trên tay rồi vứt mạnh ra sân.
Tiểu Quỳnh vội đưa ra một chiếc khăn trắng. Ôn Phi Khanh lau sạch bàn tay bết
máu của mình rồi ném luôn cả chiếc khăn ra cửa.
Tiểu Quỳnh liếc nhìn Ôn Phi Khanh rồi nói:
– Cô nương lẽ ra không cần phải giết Phong Tứ Hải…
Ôn Phi Khanh ngắt lời:
– Ta không cần nghĩ nhiều. Hắn dám vô lễ với ta. Chết là đáng tội lắm.
Tiểu Quỳnh run run cặp môi như định nói gì nhưng cuối cùng nhịn lại.
Ôn Phi Khanh ngồi xuống bên cạnh Bạch Y Nhân nhìn chàng một lúc rồi hỏi:
– Tiểu Quỳnh, ngươi thấy chuyện này thế nào?
– Cô nương muốn hỏi…
– Việc Bạch Cốt Tam Sát giúp Hầu Ngọc Côn bắt Thiết Phiến Xảo Khách đó.
Tiểu Quỳnh ngạc nhiên hỏi:
– Thì Sầm Đông Dương mới nói với cô nương rồi mà?
– Chẳng lẽ ngươi tin hắn ư? Bạch Cốt Tam Sát vốn xảo trá và đặc biệc là Sầm
Đông Dương.
– Vậy cô nương thấy sao?
– Ta thấy sự việc không đơn giản, cần phải hỏi Thiết Phiến Xảo Khách xem sao.
Tiểu Quỳnh “Dạ” một tiếng rồi đến bên thần án dời sang bên.
Quả nhiên bên dưới thần án có một tấm gạch hoa lớn hơi bong ra,Tiểu Quỳnh lật
ra thì lộ ra một mật động không lớn lắm, bên trong tối om nhưng nhờ ánh đèn chiếu
vào có thể trông thấy một người đang nửa ngồi nửa nằm trong đó, không cử động có thể
là bị khống chế huyệt đạo. Đó là một trung niên nhân chừng hơn bốn mươi tuổi bận
trường bào bằng lụa tín, trường mi phượng mục, phong thái tiêu bửu.
Chính là vị Thiết Phiến Xảo Khách Trương Viễn Đình.
Tiểu Quỳnh cắp Trương Viễn Đình lên khỏi mật động đến đặt trước Ôn Phi
Khanh.
Ôn Phi Khanh xem xét Trương Viễn Đình một lát rồi xuất chỉ điểm vào hậu tâm
ông ta.
Thân thể Trương Viễn Đình lắc mạnh rồi mở mắt ra nhìn quanh rồi lập tức nhổm
người đứng bật dậy.
Tiểu Quỳnh ấn vào vai ông ta nói:
– Đừng vọng động!
Trương Viễn Đình hỏi:
– Hai vị cô nương là…
Tiểu Quỳnh nói:
– Cái đó ngươi không cần biết. Cô nương ta đây có việc muốn hỏi ngươi.
Ôn Phi Khanh tiếp lời:
– Ông có phải là Thiết Phiến Xảo Khách Trương Viễn Đình không?
Trương Viễn Đình kinh ngạc hỏi:
– Sao cô nương biết tôi là…
Ôn Phi Khanh ngắt lời, hỏi tiếp:
– Có phải ông bị Bạch Cốt Tam Sát khống chế không?
Trương Viễn Đình đáp:
– Tôi không biết Bạch Cốt Tam Sát nào cả, chỉ biết hôm qua đi ngang trước cửa từ
đường này thì bị ba nhân vật võ lâm hai nam một nữ…
Ôn Phi Khanh hỏi tiếp:
– Sau đó ông bị chúng khống chế đúng vậy không?
– Đúng thế! Cô nương làm sao biết?
Ôn Phi Khanh cười đáp:
– Có thể cho ông biết tôi vừa đánh đuổi Bạch Cốt Tam Sát đi khỏi đây.
Trương Viễn Đình ngạc nhiên hỏi:
– Vậy chính cô nương cứu tôi?
Ôn Phi Khanh gật đầu:
– Có thể nói như thế.
Trương Viễn Đình định đứng lên nhưng bị Tiểu Quỳnh giữ chặt vai đành ngồi
nguyên chỗ chắp tay nói:
– Đại ân của tôi không dám chỉ nói một chữ “Tạ”
Ôn Phi Khanh ngắt lời:
– Đừng khách khí thế…Tôi muốn hỏi ông vài câu. Ông có biết Hầu Ngọc Côn là
ai không?
– Hầu Ngọc Côn?
Trương Viễn Đình ngơ ngác:
– Hầu Ngọc Côn là ai thế? Tôi không biết!
Ôn Phi Khanh ngờ vực nói:
– Thế thì lạ thật! Ông không biết Hầu Ngọc Côn thì tại sao hắn lại tìm đến ông?
Trương Viễn Đình lại càng kinh ngạc:
– Hắn tìm tôi ?
– Theo tôi biết thì Bạch Cốt Tam Sát giam ông lại ở Từ Thị từ đường này là theo
lời Hầu Ngọc Côn.
– Nhưng ngay cả tên hắn tôi còn chưa biết thì làm sao hắn lại tìm bắt tôi?
Ôn Phi Khanh nghiêm giọng hỏi:
– Ông nói thật đấy chứ?
– Cô nương là ân nhân của tôi, lẽ nào tôi còn lừa dối? Và trong việc này cần gì
phải lừa dối?
– Nghe nói ông biết nhiều chuyện trên võ lâm mà không ai biết được?
– Ai nói vậy?
– Chính Bạch Cốt Tam Sát nói với tôi.
Trương Viễn Đình cười gượng đáp:
– Không giấu gì cô nương, đó chỉ là những câu chuyện bịa đặt. Cô nương hãy
tưởng rằng một người chạy khắp giang hồ dùng ba tắc lưỡi kể chuyện mua vui cho thiên
hạ để kiếm miếng ăn thì chỉ ba