Disneyland 1972 Love the old s
Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329212

Bình chọn: 9.00/10/921 lượt.

ôi muốn nói rằng chúng ta đều bị lừa

rồi!

Hầu Ngọc Côn nhíu mày hỏi:

– Cô nương có ý là…

Ôn Phi Khanh ngắt lời:

– Chẳng lẽ công tử không tin?

Hầu Ngọc Côn vội đáp:

– Không phải thế! Và Hầu Ngọc Côn cũng không dám, nhưng theo tôi được biết

thì cô nương giết Phong Tứ Hải để cứu Thiết Phiến Xảo Khách đi…

Ôn Phi Khanh cười hỏi:

– Hầu công tử nghe Sầm Đông Dương và Miêu Phương Hương nói vậy hay sao?

– Phải.

– Hừ hai tên đó dám đặt chuyện thị phi! Có lẽ Hầu công tử còn biết, chúng rắp

tâm mượn uy danh công tử để…

Hầu Ngọc Côn ngắt lời:

– Nói vậy là cô nương không thừa nhận đã cướp Thiết Phiến Xảo Khách mang đi?

Ôn Phi Khanh cười nhạt hỏi:

– Hầu công tử không tin tôi rồi!

– Cô nương thứ lỗi, tôi xin nói thẳng một câu. Nếu chỉ vì tên Thiết Phiến Xảo

Khách mà làm tổn thương hòa khí giữa chúng ta là việc không đáng.

Ôn Phi Khanh nhướng cao mày liễu thách thức:

– Hầu công tử uy hiếp tôi đó ư?

– Không dám. Với thân phận của cô nương thì ai có thể uy hiếp được? Chỉ là…

– Hầu công tử, tôi thừa nhận đã cướp đi Trương Viễn Đình. Vậy thì sao chứ?

– Nếu thế lại là chuyện khác!

Aùnh mắt Hầu Ngọc Côn sáng lên, tuy vậy hắn vẫn trầm tĩnh nói:

– Sự thừa nhận của cô nương thật đáng khâm phục. Vậy xin cô nương gia ân bỏ

Trương Viễn Đình lại.

Ôn Phi Khanh hỏi:

– Hừ! Trương Viễn Đình là vật sở hữu của Hầu công tử hay sao?

– Tôi không dám nói thế, nhưng tôi đã hạ thủ trước.

– Hầu công tử, kẻ hạ thủ trước phải là Bạch Cốt Tam Sát thì đúng hơn.

– Ý cô nương là muốn trả Trương Viễn Đình cho Sầm Đông Dương Miêu Phương

Hương đúng không?

– Chẳng lẽ Hầu công tử cho rằng không nên làm thế?

Hầu Ngọc Côn ngẩng đầu nói:

– Cô nương cũng biết rằng Sầm Đông Dương và Miêu Phương Hương đã như ta xin

cảm tạ trước.

– Hầu công tử cần cá nhân Trương Viễn Đình làm gì?

– À…nguyên là câu hỏi đó…Cô nương biết Trương Viễn Đình là người như thế

nào không?

– Biết. Hắn là thuyết thoại nhân chuyên kể chuyện để sinh sống.

Hầu Ngọc Côn gật đầu:

– Không sai! Tuy vậy hắn không giống bất kỳ một người kể chuyện rong nào khác.

Ôn Phi Khanh hỏi:

– Vậy ư? khác ở chỗ nào?

Mắt Hầu Ngọc Côn lóe, nhưng hắn vẫn thản nhiên nói:

– Chẳng lẽ cô nương còn muốn tôi nói ra?

– Sao lại không cần?

– Nếu cô nương không biết hắn có gì khác thường thì nhất định không phải cướp

đi, đúng không?

Ôn Phi Khanh chớp chớp đôi mi rồi bỗng trầm giọng hỏi:

– Vậy là công tử không chịu nói?

– Không?

Hầu Ngọc Côn lắc đầu:

– Nếu cô nương nhất định muốn nghe thì tôi chỉ đành nói.

Hắn ngừng giây lát, nhìn đối phương mới tiếp lời:

– Vị Trương Viễn Đình này trong bụng chứa không ít những bí mật trên võ lâm,

hắn biết những việc mà người khác không biết…

Ôn Phi Khanh mở to mắt hỏi:

– Thật ư?

– Thật vậy.

– Chắc công tử cần người đó vì hắn biết những gì mà người khác không biết, đúng

không?

Hầu Ngọc Côn gật đầu:

– Không sai! Tôi muốn tự miệng hắn nói ra một việc.

– Chuyện gì thế?

Hầu Ngọc Côn cười nói:

– Tôi nhớ cô nương vừa bảo rằng chỉ hỏi có một câu thôi mà?

Ôn Phi Khanh trầm giọng:

– Có phải công tử không muốn nói?

– Vì cô nương không chịu nói trước mình sẽ hỏi mấy câu.

– Nếu công tử không chịu nói thì thôi vậy. Tôi không gượng ép.

– Hình như ý cô nương là nếu tôi không nói ra thì cô nương sẽ không giao Trương

Viễn Đình…

– Hầu công tử quả không hổ là người suy người biết việc!

– Nếu vậy có lẽ tôi đành phải nói vậy…Tôi cần hỏi hắn chuyện năm xưa trong võ

lâm, vậy là đủ rồi chứ?

– Chắc đó là điều bí mật ai cũng muốn biết…

– Nhưng tôi thấy cô nương là người bàng quan.

– Công tử sai rồi! Trái lại tôi là người rất hiếu kỳ.

– Nếu vậy chỉ sợ cô nương thất vọng, vì đó là điều không có gì bí mật lắm.

– Có những việc ít bí mật nhưng lại khiến người ta tò mò…

– Thì ra cô nương cần biết tất cả mọi sự trên đời từ to đến nhỏ…Thôi được, tôi

đành phải kể ra như vậy…Tôi muốn hỏi Trương Viễn Đình về việc chiếc hộp Đàn

Hương nhỏ mà năm xưa đã khiến mọi nhân vật trên võ lâm kỳ vọng muốn cướp đoạt.

Ôn Phi Khanh buộc miệng hỏi:

– Hộp Tử Mộc Đàn ư?

– Đúng thế cô nương.

– Công tử nói rằng chỉ vì chiếc hộp nhỏ đó mà khiến các nhân vật trên võ lâm

tranh đoạt?

Hầu Ngọc Côn gật đầu:

– Theo tôi biết thì năm xưa chỉ vì chiếc hộp đó mà nhiều nhân vật võ lâm đã

không tiếc đầu rơi máu đổ rắp tâm cướp đoạt và sự thật không biết bao nhiêu người đã

vì nó mà bỏ mạng.

Ôn Phi Khanh nghi hoặc hỏi:

– Nhưng chiếc hộp nhỏ bằng gỗ Tử Đàn Hương thì đáng giá bao nhiêu đâu?

Tuy gỗ Tử Đàn Hương là quí giá, nhưng ở đây giá trị thật lại phải không bản thân

chiếc hộp.

– Tôi không hiểu!

– Vật quý giá nằm trong chiếc hộp đó.

Ôn Phi Khanh hỏi:

– Nhưng rốt cuộc đó là vật gì khiến người ta không tiếc sinh mạnh như thế?

Hầu Ngọc Côn lắc đầu:

– Cái đó thì tôi không biết.

Ôn Phi Khanh cười nói:

– Hầu công tử thật cao minh, biết dừng lại đúng ngay điểm mấu chốt nhất!

Hầu Ngọc Côn đáp:

– Tôi nói câu này có lẽ cô nương không tin, không những Hầu Ngọc Côn này

không biết trong hộp chứa vật gì mà toàn võ lâm đương đại, thậm chí cả những người

năm xưa đã vì nó mà