
ời trên võ lâm ai cũng như vậy cả. Huống chi đối
phương là người của Hàn Tinh môn. Còn hôm nay tiền bối không quản nguy hiểm đến
đây báo tin việc đó khiến vãn bối vô cùng cảm kích, như vậy tiền bối không nợ gì, trái
lại vãn bối còn chịu ân tình sâu của tiền bối, nay xin được tôn xưng tiền bối là phải
lắm…
Cổ Tử Hư ngắt lời:
– Thôi được! Thôi được! Bây giờ ai gọi thế nào là quyền của người đó, còn ta xưng
ngươi hai tiếng lão đệ, được chưa?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu:
– Sao có sự xưng hô kỳ quặc như vậy?
– Có gì mà không được chứ? Ta nhiều tuổi hơn, xuất đạo sớm hơn, vậy cứ cho là
tiền bối của ngươi cũng được, còn ngươi ít tuổi hôn một chút thì gọi là tiểu lão đệ được
rồi…
Tới đó nghiêm giọng nói tiếp:
– Nhưng bây giờ không phải là lúc tranh cãi về chuyện xưng hô, hơn nữa chúng ta
không phải tục nhân cần gì xét chuyện xưng hô thế nào cho đúng? Bây giờ chúng ta
hãy bàn tiếp chính sự…
– Tiền bối thấy rằng…
Chàng bỗng dừng bặt lắng tai nghe.
Quả nhiên bên ngoài có tiếng bước chân.
Lát sau cửa phòng mở ra, Ôn Phi Khanh cùng Tiểu Quỳnh bước vào phòng.
Cổ Tử Hư vội cúi thấp người chào:
– Cô nương…
Ôn Phi Khanh lướt mắt nhìn Cổ Tử Hư rồi hướng sang Lý Tồn Hiếu nhoẽn miệng
cười nói:
– Thiếp không sao yên tâm được. Dù là ai ở bên cạnh chàng, thiếp cũng thấy
mình nên chiếu cố đến chàng là hơn…
Lý Tồn Hiếu cười đáp:
– Đa tạ cô nương, tôi không sao đâu. Để cô nương phải vất vả như thế, tôi lại
càng bất an…
Ôn Phi Khanh không nói đi đến bên giường.
Tiểu Quỳnh vội vàng mang đến một chiếc ghế cho chủ nhân ngồi xuống.
Ôn Phi Khanh ngồi sát bên giường nhìn vào mặt Lý Tồn Hiếu hồi lâu rồi cười nói:
– Thiếp đến đây để nói với chàng một chuyện. Lẽ ra phải nói từ lâu nhưng thiếp
sợ…Sợ rằng chàng sẽ tức giận làm ảnh hưởng đến vết thương, bởi thế cứ giấu giếm mãi
đến bây giờ…
Cổ Tử Hư kinh dị đưa mắt nhìn Ôn Phi Khanh nhưng không dám nhìn Lý Tồn
Hiếu vì sợ lộ chuyện.
Ôn Phi Khanh tiếp lời:
– Hai ngày nay thiếp suy nghĩ rất nhiều và hiểu rằng sớm muộn gì cũng không thể
giấu chàng được mãi, hơn nữa cứ giữ trong lòng cũng thấp thỏm bất an, thậm chí ngủ
cũng không yên giấc, bởi thế quyết ý nói với chàng.
Lý Tồn Hiếu nghi hoặc hỏi:
– Cô nương có chuyện gì khó xử hay sao?
Ôn Phi Khanh lắc đầu:
– Không phải thiếp có gì khó xử, chỉ sợ chàng…Thực ra thì cũng không thể gượng
ép…Chờ khi thiếp nói rõ mọi chuyện, chàng muốn đối với thiếp thế nào xin tùy lòng.
Nhưng thiếp cầu xin để thiếp chữa lành vết thương…
Lý Tồn Hiếu hỏi:
– Cô nương sao phải quan tâm nhiều đến thương thế…
Ôn Phi Khanh lắc đầu, đôi mi dài đen nhánh hơi lay động, hơi rầu giọng:
– Chàng đừng khách khí, xin nghe thiếp nói đây. Thiếp không phải họ Hàn, cũng
không gọi là Hàn Phi Phi mà thật ra là Ôn Phi Khanh của Hàn Tinh môn, Ôn Thiếu
Khanh chính là ca ca của thiếp!
Cổ Tử Hư vô cùng kinh ngạc nhìn Ôn Phi Khanh, không hiểu vì sao cô ta đột
nhiên thay đổi như vậy?
Lý Tồn Hiếu cũng giương to đôi mắt sững sốt nhìn đối phương.
Ôn Phi Khanh hỏi:
– Chàng nghe rõ rồi chứ?
Lý Tồn Hiếu trấn tĩnh lại, đáp:
– Tôi nghe rõ rồi, và tôi không ngờ cô nương chính là nhị tiểu thư của Hàn Tinh
môn.
Ôn Phi Khanh thở hắt ra một hơi, lại nói:
– Thế là bây giờ chàng đã biết. Khối nặng trong lòng thiếp cũng được trút ra.
Chàng muốn rời xa thiếp hay muốn thiếp đi xa chàng cũng được, tuy nhiên như thiếp
vừa nói, xin để thiếp chữa lành vết thương của chàng đã!
Lý Tồn Hiếu bỗng trở nên khó xử, ngập ngừng nói:
– Cho dù thế nào. Cô nương cũng đã cứu sống tôi…
Ôn Phi Khanh đáp:
– Đó chỉ nên nói là chuyện gặp tình cờ thôi. Thật ra lúc đầu thiếp không định cứu
chàng. Hàn Tinh môn hung danh, sát uy chấn động võ lâm, Ôn Phi Khanh lại càng độc
như rắn rết, là nữ sát tinh giết người không chớp mắt, là một nữ ma đầu…thế mà không
hiểu sao bỗng chốc mềm lòng, cứu người đem lên xe kiệu? Đó là lần đầu tiên, là
chuyện chưa từng thấy trong đời…lần đầu mềm lòng trước kẻ khác…
Lý Tồn Hiếu hỏi:
– Cho dù thế nào tôi cũng rất cảm kích cô nương…
Ôn Phi Khanh lắc đầu:
– Không cần phải thế! Thiếp đã nói đó không phải là chủ định.
– Thế nhưng sự thất cô nương đã cứu mạng tôi.
Ôn Phi Khanh ngưng mục nhìn chàng nói:
– Vậy chàng nhất định coi thiếp là ân nhân cứu mạng?
Lý Tồn Hiếu cũng nhìn thẳng mắt Ôn Phi Khanh, rắn rỏi đáp:
– Quân tử ân oán phân minh, việc đó là lẽ đương nhiên!
– Nói vậy chàng sẽ không xa thiếp, hay không có ý bắt thiếp phải rời chàng?
Lý Tồn Hiếu trở nên quẫn bách.
Lúc này đối phương đã giải bày tất cả, nỡ lòng nào mà rắn lòng phũ phàng với cô
ta?
Hồi lâu chàng mới tìm được một câu:
– Cô nương, trên đời không có cuộc gặp gỡ nào lại không mang theo mầm ly biệt,
sớm muộn gì…
Ôn Phi Khanh ngắt lời:
– Đó là việc sau này, không ai liệu trước được việc gì sẽ xảy ra, đúng vậy không?
Lý Tồn Hiếu lặng thinh không đáp.
Đôi hàng mi Ôn Phi Khanh lay động. Cô ta rời ánh mắt khỏi mặt Lý Tồn Hiếu cúi
nhìn xuống đất, nói khẽ:
– Cho dù chàng coi thiếp là người thế nào, bạn hay thù là do chàng, thiếp không
cưỡng ép, cũng không dám cầu xin, nhưn