Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210715

Bình chọn: 9.00/10/1071 lượt.

gâm suy nghĩ một lúc, đôi mày nhướn cao nhìn Sầm Đông

Dương và Miêu Phương Hương nói:

– Hai người ở đây canh chừng, ta cùng Lý huynh vào trong xem hư thực thế nào.

Đúng lúc này hắn dám tự mình xông vào nơi nguy hiểm, có lẽ đây là cách xử sự

và dùng người của hắn, khiến cho bọn người kiêu hùng như Bạch Cốt Tam Sát chẳng

thể không khâm phục mà phục tùng.

Sầm Đông Dương và Miêu Phương Hương đồng thanh đáp một tiếng, Lý Tồn Hiếu

nhìn ra sự thán phục cảm kích trong ánh mắt của bọn họ hai người.

Ngôi chùa hoang chỉ cách hai mươi trượng, với thân pháp của Hầu Ngọc Côn và

Lý Tồn Hiếu thì chỉ một hai cái tung người là đã đến nơi.

Lý Tồn Hiếu ngước mắt nhìn ngôi chùa hoang, Hầu Ngọc Côn nói không sai, ngôi

chùa hoang phế rêu phong nhiều năm không còn người tu hành, đến tấm biển hoành

ngang trước cửa cũng không còn thấy đâu, trong ngoài cỏ cây mọc um tùm. Một nơi như

thế này thì đúng là tuyệt tích chân người.

Vào đến trong sân chùa, gạch ngói mục nát đổ đầy, Hầu Ngọc Côn và Lý Tồn

Hiếu ngưng mắt nhìn vào bên trong, trên án thờ chỉ thấy một ngọn nến nhỏ cháy dở leo

loét khi mờ khi tỏ, không khí tịch tĩnh quạnh hiu chẳng một bóng nhân ảnh.

Hầu Ngọc Côn nghiêng đầu nói nhỏ:

– Lý huynh, có nên vào trong xem không?

Lý Tồn Hiếu nói:

– Hay là chúng ta chia nhau tìm xem?

Hầu Ngọc Côn hoác miệng cười nói:

– Bất tất, một lúc nhỡ đến Lý huynh cũng chẳng tìm thấy, chẳng hóa ra ta mất cả

chì lẫn chài sao!

Lý Tồn Hiếu chau mày khó chịu nói:

– Tại hạ nếu như muốn thoát thân thì vừa rồi đã lợi dụng cơ hội…

Hầu Ngọc Côn mỉm cười nói:

– Chẳng giấu gì Lý huynh, vừa rồi tuy tiểu đệ để Lý huynh đi sau lưng, nhưng

không khi nào không để mắt đến Lý huynh!

Aùnh mắt hắn nhìn vào trong miếu, thay đổi ngữ khí nói tiếp:

– Lý huynh nhìn xem, ngọn nến kia nến chảy chẳng ít, đủ thấy ít lắm cũng cháy

đã nửa giờ rồi.

Lý Tồn Hiếu nhún vai nói:

– Chúng ta nếu cứ đứng đây thì chẳng tìm ra được nguyên cớ gì!

Hầu Ngọc Côn gật đầu nói:

– Nói đúng lắm, nhưng không thể không cẩn thận!

Rồi cúi xuống nhặt lấy một mẩu gạch tiện tay ném mạnh vào trong, thân hình

nhanh chóng phóng theo mẩu gạch lướt vào.

Hắn không phóng chân vào trong điện, mà lại nhảy sang một bên sân viện.

⬘Cạch⬙

Tuy chỉ là một mẩu gạch nhỏ ném rơi trên nền đá vỡ vụn, nhưng chùa hoang đêm

vắng âm thanh vang lên chẳng nhỏ.

Qua một lúc, trong ngôi chùa hoang vẫn yên lặng không một động tĩnh.

Lúc ấy Hầu Ngọc Côn mới tung người nhẩy hẳn vào trong viện.

Lý Tồn Hiếu theo chân hắn vào trong điện, đưa mắt nhìn quanh chẳng thấy chút

gì khác thường, chỉ nghe Hầu Ngọc Côn nói:

– Lý huynh xin nhìn xuống đất xem!

Lý Tồn Hiếu thâu ánh mắt nhìn xuống đất, mới nhận ra trên nền gạch phủ đầy

bụi bặm có dấu chân người, dù chỉ là một ánh nến mờ nhạt nhưng với võ công như bọn

họ thì nhìn rất rõ ràng.

Hầu Ngọc Côn hỏi:

– Lý huynh có nhận ra điều gì không?

Lý Tồn Hiếu gật nhẹ đầu nói:

– Dấu chân ngắn nhỏ…

– Không sai!

Hầu Ngọc Côn cười nói tiếp:

– Dấu chân ngắn nhỏ chứng tỏ là gót hài của một nữ nhân.

Rồi chỉ tay lên hai hàng dấu chân lại nói:

– Lý huynh nhìn xem, dấu chân này chỉ cò một người, không có dấu chân khác,

như vậy người này đến đây chỉ một mình.

Lý Tồn Hiếu nói:

– Một nữ nhân đêm vào miếu hoang…

Hầu Ngọc Côn cười kha khả nói:

– Nhất định là người chẳng tầm thường, nếu không chẳng to gan như thế.

Lý Tồn Hiếu gật đầu thừa nhận, nhưng không nói gì thêm.

Hầu Ngọc Côn nói tiếp:

– Chỉ không biết nữ nhân kia là nhân vật nào, giờ đã đi đâu?

Lý Tồn Hiếu hồ nghi nói:

– Một thân nữ nhi, đêm vào miếu hoang, đốt nến lên rồi bỏ đi đến nến cũng

chẳng tắt ư!

– Chừng ấy đủ thấy người này rất lớn gan, đồng thời cũng biểu thị người này chưa

đi xa.

Lý Tồn Hiếu bỗng nhớ ra một điều bèn hỏi:

– Xe ngựa các hạ để đâu?

Hầu Ngọc Côn quay người nói:

– Phía sau…

Nói đến đó bỗng ánh mắt ánh lên khác thường nói nhanh:

– Chẳng lẽ cô ta đã phát hiện …

Đúng lúc ấy phía sau hậu viện tiếng ngựa hí lên xé tan màn đêm.

Hầu Ngọc Côn chấn động trong lòng vội nói:

– Quả nhiên không sai, cô ta lui sau kia, chúng ta nhanh đi xem!

Hai người liền sóng vai nhau xuyên qua tiền điện lui vào hậu viện, cỏ cây mọc

đầy có nơi khuất cả đầu người, Hầu Ngọc Côn và Lý Tồn Hiếu ẩn thân vào trong một

lùm cây quan sát. Một cỗ xe ngựa đỗ ngay giữa sân viện, ngựa vẫn còn trong ách chưa

cởi ra, lúc này đang ngưởng cổ lắc mạnh khiến chiếc bờm tung bay trong gió.

Bên cạnh xe ngựa một bóng bạch y nữ nhân thân hình vô cùng tú lệ, trong màn

đêm tối nhờ nhợ cũng nhận ra nữ nhân thân vận kình y trắng, bên ngoài khoát một tấm

choàng cũng màu trắng muốt như tuyết.

Nhìn từ phía sau nhận ra nữ nhân thân hình có chút gầy ốm, nhưng không vì thế

mà làm giảm đi nét thanh cao tú lệ, lúc này nữ nhân đứng bên cạnh xe ngựa như đang

nhìn gì.

Hầu Ngọc Côn ghé sát tai Lý Tồn Hiếu nói:

– Tại hạ xuất đạo chưa lâu, chuyện trong giang hồ ít biết.

Hầu Ngọc Côn cũng lắc đầu nói:

– Chỉ nhìn từ phía sau lưng, nhất thời tiểu đệ cũng không nhận ra cô ta…

Vừa lúc này bạch y nữ nhân từ từ quay người lại,


Polly po-cket