
ngã.
Tiểu My kinh tâm:
– Thiên ca thật sự đã bị nội thương?
Chàng nhẹ gật đầu:
– Dùng nội lực để dồn hàn khí vào người lão Hà, ta cũng bị ảnh hưởng không ít!
Tiếng kêu của Tiểu My làm Hồ Liễu Liễu quay lại.
Tự nàng đặt lão nhân Cuồng lên lưng nàng:
– Ngươi đừng quá gắng gượng. Hãy giao việc này cho ta. Đi thôi!
Nàng đi trước, không cần biết phản ứng của mọi người như thế nào.
Tiểu My lo ngại hỏi Tiểu Thiên:
– Thiên ca liệu đi được không?
Chàng hít mạnh một hơi, đoạn mỉm cười:
– Ta không sao đâu, thật đấy! Ổn rồi. Nhưng muội cũng nên lưu tâm đến lệnh tỷ. Đừng để lệnh tỷ quá mệt mỏi, không tốt đâu.
Nghe vậy, Tiểu My vội vàng chạy theo Hồ Liễu Liễu.
Đoan Mộc Qúy cố tình chờ Tiểu Thiên. Khi cả hai đi ngang hàng, lão hỏi:
– Ả kia vốn là Thiếu Đạo Chủ của Huyền Thông Linh Đạo?
Chàng hạ thấp giọng:
– Nàng có cảnh ngộ đáng thương tâm. Lão đạo cưu mang giáo dưỡng nàng từ nhỏ. Biết rõ sự thật này, nàng chịu đả kích những tưởng khó vượt qua.
Lão Đoan Mộc Qúy sững sờ:
– Có chuyện này ư? Thảo nào ta thấy thái độ của ả thật khác lạ!
Chàng đưa mắt nhìn vào dáng đi trì trệ của Hồ Liễu Liễu, do phải cõng theo một hình hài bất động. Chàng thở dài:
– Điều khó khăn nhất là từ nhỏ nàng đã bị những hành vi độc ác của lão đạo tác động. Chúng đã trở nên tâm tính của nàng, chỉ một sớm một chiều, bảo nàng phải thay đổi, tự biến thành một người hoàn toàn khác hẳn không phải dễ.
Lão Đoan Mộc Qúy trầm ngâm:
– Non sông dễ đổi, tâm tính khó thay. Bảo một kẻ độc ác buông đao đồ tể để lập địa thành phật, ta thấy khó tin.
Lời lão nói chính Tiểu Thiên cũng cảm thấy như vậy.
Thế nhưng, có cùng đi với Hồ Liễu Liễu, Tiểu Thiên mới biết những ý nghĩ theo cảm tính của chàng không phải lúc nào cũng đúng.
Luân phiên cùng Tiểu My trao đổi việc cõng lão nhân Cuồng, mỗi khi được rảnh tay Hồ Liễu Liễu như không hề muốn nghỉ ngơi.
Nàng lăng xăng chạy trước, thám thính địa hình và dò xét lối đi cho từng chặng sắp đến.
Vượt ngọn đồi này, băng qua một trũng đá gập ghềnh khác, những việc vất vả này nếu Tiểu Thiên còn đủ lực, nhất định chàng không để Hồ Liễu Liễu tự đảm đương.
Nhưng hiện tình lúc này như thế nào, Hồ Liễu Liễu biết. Vì do nàng cố tình lánh mặt Tiểu Thiên (!) nên nàng đã tự đảm đương phần việc khó nhọc này.
Không những thế, khi vượt hết vùng đồi núi chập chùng, đến một vùng bình nguyên rộng rãi dễ đi, thay vì dừng lại để nghỉ ngơi, nàng lại hăm hở tiến bước.
Đến nỗi, Tiểu My phải kêu lên:
– Liễu tỷ không mệt sao? Muội đang muốn được nghỉ ngơi đây!
Hồ Liễu Liễu tuy cũng có sắc diện bơ phờ nhưng vẫn nói:
– Đến được nơi này cũng chưa phải là an toàn. Ở phía trước có một khu rừng, tạm gọi là kín đáo. Chờ đến đó hãy nghỉ cũng không muộn.
Nàng đi, buộc mọi người phải đi. Tất cả đi với dáng vẻ của một đoàn quân thất trận, ai ai cũng mệt mỏi.
Dù rất muốn nghỉ ngơi, nhưng Tiểu Thiên tự lượng sức, biết mình chỉ còn chút hơi sức để đi, nếu dùng sức này biến thành lời phát thoại để Hồ Liễu Liễu dừng lại thì chính chàng lại là người đầu tiên ngã gục.
Và nếu để chuyện đó xảy ra, mọi người vì đã quá mệt mỏi rồi cũng ngã gục, đến lúc đó sẽ không còn ai đủ sức để nâng đỡ một ai!
Chuyện sẽ dẫn đến hậu quả khó lường. Chi bằng, cứ như Hồ Liễu Liễu vừa nói, chờ đến khu rừng cỏ thế xem là kín đáo, mọi người sẽ tha hồ nghỉ ngơi, không cần phải lo cho ai.
Khu rừng rồi cũng tiến lại gần, bất ngờ Hồ Liễu Liễu vì không tri trì nổi sức nặng nề của thân hình nên nàng bỗng khuỵu xuống.
Huỵch!
Tiểu My loạng choạng đến, vừa cố đỡ Hồ Liễu Liễu vừa bật lên những tiếng nức nở:
– Liễu tỷ! Nào có ai trách móc gì Liễu tỷ. Sao Liễu tỷ cứ tìm cách đầy đọa bản thân?
Hồ Liễu Liễu gượng dậy, miệng lẩm bẩm:
– My muội nói gì vậy? Ai tự đày đoa. bản thân? Ta không có!
Huỵch!
Nàng lại ngã.
Đoan Mộc Qúy cũng vừa đi đến. Lão cố dựng thân hình bất động của lão nhân Cuồng lên và chép miệng:
– Chuyện qua rồi và đều là chuyện ngoài ý muốn, tự chuốc lấy phiền não làm chi cho khổ thân!
Lão chệnh choạng lôi lão nhân Cuồng đi đến khu rừng sức lực của lão cũng cạn kiệt.
Tiểu Thiên tiến đến, cười chua chát:
– Tại hạ hứa là sẽ đưa cô nương đi thoát. Rất tiếc, bây giờ có muốn đỡ cô nương lên, tại hạ cũng bất lực.
Hồ Liễu Liễu với sự tiếp lực của Tiểu My đang gượng đứng dậy:
– Ngươi đã thực hiện lời hứa của ngươi rồi. Người đang mang thương thế như ngươi, ta không trách. Đi nào! Sắp đến nơi rồi!
Đến nơi thật!
Ở phía trước, dưới bóng những cây rừng râm mát, Đoan Mộc Qúy bỗng kêu lên đến lạc giọng:
– Tiểu Thiên! Mau lại đây nào! Nhanh lên, kẻo muộn mất!
Hốt hoảng, không riêng gì Tiểu Thiên, Hồ Liễu Liễu và Tiểu My không hiểu đã tìm đâu ra sức lực.
Cả ba cùng hớt hơ hớt hải chạy đến chỗ Đoan Mộc Qúy đang hươ tay giậm chân.
Chàng nói không ra hơi:
– Có địch ự.. tiền bối?
Tiểu Mỹ kịp nhìn quanh, bỗng kêu lên kinh ngạc:
– Chung quanh không một bóng người, chuyện gì đã khiến…
Hồ Liễu Liễu chợt “ồ” lên:
– Tiểu Thiên! Dường như lão nhân kiạ..
Chàng cũng đã nhìn thấy nên vội vàng quỳ xuống bên cạnh lão nhân Cuồng:
– Tạ trời phật! Gia phụ đã tỉnh lạ