
ì, chỉ là hai chiếc lá vô dụng ! Ngươi cha từng được ai giáo huấn về cách xử sự với ân nhân sao ? Chính chủ nhân ta đã phát hiện ra ngươi và đã lệnh cho bọn ta cứu ngươi ! Không những thế, chủ nhân ta còn rộng lượng ban cho ngươi chính y phục mà chủ nhân ta thích nhất. Không những ngươi không có lời đáp tạ mà ngươi còn vì hai chiếc lá cố tình làm lơ trước lời giải thích của chủ nhân ta nữa ! Đó là thái độ của ngươi sao ?
Tiểu Thiên bị quở trách đến đỏ mặt ! Nó nhìn nữ lang vừa có những lời nhẹ nhàng với nó:
– Ân cứu mạng của….Nó bỗng dừng lời vì chợt nhìn thấy đôi chân đang để trần của nó!
Nó đưa mắt nhìn quanh như muốn tìm kiếm và kêu lên:
– Chân của đệ ! Ai trong ch vị đã cởi bỏ…
Nữ lang nhỏ tuổi bất ngờ đưa cho Tiểu Thiên một bao kiếm cũ kỹ; Huynh đang tìm vật này ?
Qúa mừng, Tiểu Thiên đưa tay chộp nhanh bao liếm !
Thái độ của nó khiến hai nữ nhàn kia bất bình !
Một người giận dữ bảo:
– Trông mặt ngươi thì xinh đẹp, không ngờ lời lẽ vè thái độ đều là vô lễ! Thật uổng công bọn ta đã cữu ngươi!
Biết lỗi, vả lại những vật cần tìm đã tìm lại đầy đủ, Tiểu Thiên đứng lên, vòng tay thủ lễ với tất cả:
– Do sợ thất lạc những di vật của người thân, tiểu đệ đã có những hành vi thất lễ khó thể tha thứ ! Một lễ này mong ch vi tỷ tỷ nhận cho, gọi là sự hồi tạ của tiểu đệ !
Nữ lang nhỏ tuổi vội đưa tay ngăn lại:
– Huynh đừng quá khách sáo !
Nếu đó là những di vật không thể để mất của huynh, muội hiểu, hành vi của huynh chí là bất đắc dĩ !
Quay qua hai nữ nhân kia nữ lang lên tiếng với giọng uy quyền rõ rệt:
– Hạ tỷ tỷ, Đông tỷ tỷ! Cả hai không được cứ mở miệng ra là mắng người!
Nếu còn tái phạm, muội lập tức trả cả hai về cho gia bá bá quản thúc !
Bọn họ có lẽ chỉ là thị tỳ của nữ lang kia nghe như vậy tỏ vẻ sợ hãi :
– Thuộc hạ biết lỗi rồi, sẽ không tái phạm nữa, mong chủ nhân lượng thứ đừng đưa thuộc hạ vế với Đại lão gia !
Mỉm cười, nữ lang nọ quay nhìn Tiểu Thiên, nói thật ngây thơ:
– Họ tuy tốt nhưng đôi khi muội không thể khang dọa bọ như vậy ! Muội ở họ Hà; tên Như Thủy ! Còn huynh muội phái xng hô với huynh như thế nào đây?
Tiểu Thiên ngập ngừng một lúc mới có thể lên tiếng:
– Mãi gần đây tiểu sinh mới biết mình ở họ Giang ! Tiểu thư cứ gọi là Giang Thiên cho tiện!
– Giang Thiên ? Không được ! Có lẽ huynh lớn tuổi hơn muội, muội sẽ gọi là Giang huynh !
Tiểu Thiên bối rối:
– Tuổi của tiểu sinh cha đến mời ba….
Như Thủy reo lên:
– Cha đến nghĩa là sắp đến! Muội chỉ đúng mời hai thôi! Như vậy, huynh đủ tc ách làm huynh của muội rồi ! Đã lâu rồi muội chỉ muốn gọi ai đó là huynh như trước kia muội đã từng gọi!
Tiểu Thiên nhăn mặt:
– Tiểu sinh chỉ là người là người tứ cố vô thân, so với Tiểu th…
Như Thủy vẫn nhanh miệng:
– Muội cũng vậy, đâu khác huynh ! Song thân đã mất, đến vị biểu huynh năm năm trước cũng bị thất lạc! Giang huynh nỡ nào khước từ mộtước nguyện tầm thường của muội ! ?
Tiểu Thiên đành gật đầu:
– Cảnh ngộ của tiểu thư quả nhiễn không khác với cảnh ngộ tiểu sinh! Như vậy, tiểu sinh đành thất lễ xin được gọi tiểu thư là Hà muội theoước nguyện !
Hà Như Thủy nhảy reo lên:
– Hay quá ! Hạ tỷ tỷ nghe cha ? Đông tỷ tỷ nghe cha ? Muội bây giờ có một nghĩa huynh rồi đấy! Thích quá ! Thích quá !
Tiếng reo của Hà Như Thủy vừa chấm dứt cùng một lúc với việc Tiểu Thiên phát hiện có một bóng người đang từ phía xa chạy đến, một tiếng kêu kinh ngạc cũng được đưa đến:
– Điều gì khiến chủ nhân thích thú đến vậy ?
Vút !
Nhìn người đang lao đến cũng là một nữ nhân có niên kỷ xấp xỉ như hai thị tỳ Hạ – Đông câu hỏi của nữ nhân này chứng tỏ đó phải là một thị tỳ khác, và nếu Tiểu Thiên đoán không lầm thì chính là Xuân tỷ tỷ như Hà Như Thủy khi nãy có đề cập !
Dúng như Tiểu Thiên đoán, Hà Như Thủy đang lên tiếng, nói với nữ nhân mới đến:
– Lại đây nào, Xuân tỷ tỷ muội xin dẫn kiến, đây là Giang Thiên; người vừa được muội nhận làm nghĩa huynh !
Quay qua Tiểu Thiên, Như Thủy hớn hở:
– Còn Giang huynh, đây là những người thường hay hầu cận muội ! Gia bá bá và mọi người vẫn gọi họ là A Xuân, A Hạ, A Đông ! Nếu Giang huynh không ngại, hãy gọi họ như muội thường gọi.
Tiểu Thiên gật đầu :
– Xuân tỷ tỷ ! Đệ được cứu mạng tất phải có phần của Xuân tỷ ! Đệ sẽ không quên đại ân này của ch vị tỷ tỷ !
A Xuân mỉm cười, hòa với nỗi vui mừng của Như Thủy:
– Giang huynh đệ chớ khách sáo! Bất luận ai, nếu được tệ chủ nhân xem trọng và người đó nếu cũng muốn đối xử tốt với tệ chủ nhân, A Xuân này sẽ xem người đó ngang hàng với chủ nhân !
Đưa mắt nhìn Như Thủy, A Xuân bảo:
– Lúc thuộc hạ vào trấn thành, thực hiện việc chủ nhân sai bảo, có nhận được tin truyền của Đại lão gia! ý của đại lão gia là…
Như Thủy xua tay ngăn lại :
– Gia bá bá chỉ muốn gọi ta về thôi điều đó không cần phải vội ! Còn việc muội nhờ Xuân tỷ đã thực hiện đến đâu ?…
A Xuân vội vã trao cho Hà Như Thủy một bọc vải:
Thuộc hạ đã mua đủ! Hy vọng sẽ vừa với Giang huynh đệ!
Biết đó là y phục của mình, Tiểu Thiên đưa tay đón lấy, đồng thời còn hỏi A Xuân:
– Đệ phái thay đổi y phục, Xuân tỷ…
Hiểu ý. A Xuân đưa tay chỉ vào mộ