Disneyland 1972 Love the old s
Thiên hạ hoan ca

Thiên hạ hoan ca

Tác giả: Kiều Gia Tiểu Kiều

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327772

Bình chọn: 8.00/10/777 lượt.

bao gồm cả con khổng tước tinh bị bệnh tự luyến ở thành Nam ra so, cũng chẳng có ai đẹp bằng hắn.

Chẳng biết tại sao, nàng chưa bao giờ nghi ngờ một điều là, hắn đã từng là một mỹ nam, mà còn là đại đại đại đại đại đại mỹ nam!

Vân Thương đột nhiên mở mắt, con ngươi màu đen nhìn nàng: “Ngươi xem đủ chưa? Có muốn ta cởi hết cho ngươi xem luôn không?”

Nguyệt Quế giật mình, đặt mông ngồi xuống dưới đất, hồi lâu sau mới ngồi dậy cười hí hửng, hai cái ma trảo giương lên, một cái chạm vào ngực hắn, một cái vung lên: “Không phải vội vàng như vậy, phải chờ tới đêm khuya yên tĩnh làm mới thú, còn bây giờ a, hắc hắc . . .”

Vân Thương cười nhạo một tiếng: “Không biết xấu hổ ta đã thấy nhiều, nhưng mà cái loại không biết xấu hổ như ngươi quả thật là rất ít.”

Nguyệt Quế có chút nhục chí, nhưng suy nghĩ một chút rồi lập tức tinh thần phấn chấn nói: “Không sao a, ta chỉ ở trước mặt ngươi không biết xấu hổ thôi, ngươi có mặt là được, ta không có cũng không sao!”

Nhắc tới mặt, Nguyệt Quế trong lòng trầm xuống, Vân Thương cũng không nói gì đứng lên phủi đất dính trên áo.

“Ta không thích nữ nhân dịu dàng.”

“Vậy ngươi thích dạng nữ nhân gì? Ta có thể học a!”

“Không cần, ta không thích nữ nhân.”

“Vậy ngươi đem ta làm thành nam nhân cũng được.” Nguyệt Quế buồn bã ở sau lưng kéo kéo ống tay áo hắn hắn, cẩn thận a dua nịnh hót, “Tuy ta nghe nói nếu như vậy thì sẽ rất đau lòng, nhưng không sao, vì ngươi cái gì ta cũng làm!”

Vân Thương im lặng triệt để, mặt than vạn năm cũng nữa không giữ được, chỉ có thể dừng lại quay đầu nhìn nàng: “Đại tiểu thư, ngài có thể bình thường một chút không? Ngài có biết làm như vậy sẽ khiến tiểu nhân bị áp lực rất lớn?”

“Thế nào, có phải mẹ ta lại tìm ngươi làm phiền không?” Nguyệt Quế tức giận phất tay áo, “Không sao, không cần phải để ý bà già điên đó, cái nhà này ta mới là chủ!”

Mỹ Ngọc đang ở trong nhà ăn dưa hấu ướp lạnh, đột nhiên nghe lời này thiếu chút nữa là bị nghẹn chết, cầm lên cây mộc côn xông ra ngoài:“Tốt lắm, con nha đầu này ! Cưới nàng dâu liền quên mẹ ! Xem lão nương hôm nay thu thập ngươi thế nào!”

Nguyệt Quế đầu “Ông” một tiếng nổ tung, hốt hoảng vừa chạy vừa kêu: “Mẹ, tại sao hôm nay ngài lại ở nhà?”

Mỹ Ngọc đuổi theo thở hồng hộc: “Thế nào, lão nương ở nhà hay không còn cần ngươi phê chuẩn sao?”

Mắt thấy một gậy đang chuẩn bị đánh xuống, Nguyệt Quế lập tức chạy ra sau lưng Vân Thương hô cứu mạng. Không ngờ Vân Thương lại tránh sang một bên, kết quả là nàng ăn trọn một gậy này, đau đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Mỹ Ngọc mí mắt giật giật, nói một hơi: “Thấy không, đây chính là nam nhân ngươi chọn, căn bản là một con chó không quen chủ!”

Vứt cây gậy, nàng hùng hùng hổ hổ trở về phòng tiếp tục ăn dưa hấu.

Nguyệt Quế xoa mông kêu lớn: “Hắn cái này gọi là không coi mình là người ngoài! Là tôn trọng ngài, có hiểu không a?”

Quay đầu lại thận trọng liếc trộm Vân Thương, chỉ thấy hắn đứng đó hạ mắt xuống, giống như đang nhớ lại chuyện gì, mày nhíu lại thành một đường thẳng. Thầm nghĩ không tốt, nàng vội cười cười dán đi lại: “Bảo bối, ngươi đừng tức giận, nàng. . . . . .”

Vân Thương cũng không thèm nhìn nàng một cái, xoay người rời đi.

Nguyệt Quế đưa ra tay dừng lại tại giữa không trung, hồi lâu sau vẫn không thu lại, cuối cùng thở dài một hơi. Mười năm chung sống, nàng hiểu rất rõ tính khí nam nhân này, có lúc nàng hi vọng mình ngốc đi một chút, không biết gì thì vẫn tốt hơn.

Chỉ cần là Vân Thương ra sân thì cục diện tuyệt đối là nghiêng về một bên.

Cho dù đối thủ là Hổ tinh xưng bá Bắc thành thì cũng đều là thua thê thảm không nỡ nhìn. Trong sòng bạc tỷ thí, cấm dụng pháp lực để đánh cho nên không có ai có thể kháng trụ lại cách đánh như liều mạng của Vân Thương.

Nguyệt Quế cũng không lo lắng hắn thua, chỉ là đau lòng hắn lại thương mới bệnh cũ.

Vân Thương thường cầm tiền xong là đi, Nguyệt Quế cũng lập tức như mũi tên rời cung, bỏ lại cục diện rối rắm ở sòng bạc lại cho mẹ nàng, ôm hộp thuốc đuôi theo phía sau, giống hệt như thuốc cao bôi trên da chó, muốn gỡ ra cũng không được. Lúc đầu Vân Thương cũng có kháng cự nhưng về sau tập mãi thành quen, ngay cả khi hắn chưa từng cho nàng một khuôn mặt hòa nhã thì nàng vẫn chạy theo không biết mệt.

Trong quán rượu, hắn uống rượu, nàng bôi thuốc.

Móng vuốt của Hổ tinh giống như bôi độc dược, mười mấy móng vuốt cào xuống, ống tay áo loang lổ vết máu, màu bụt và thịt trộn lẫn vào nhau làm cho người ta nhìn vào là muốn nôn ra. Nguyệt Quế không thèm để ý, sau khi băng bó vết thương xong lại còn cố ý làm một cái nơ bướm thật to.

“Đại công cáo thành! Xem một chút, có đẹp không nào?” Nàng vỗ vỗ tay, rất hài lòng nhìn kiệt tác của mình.

Vân Thương đến liếc một cái cũng lười, tiếp tục uống rượu. Uống xong, đang định đứng lên rời đi thì khi vước qua một bàn trà, nghe thấy tiếng người nói chuyện thì dừng chân lại, lông mi khẽ run lên, hắn lần nữa ngồi xuống.

“Nghe nói chưa? Thành Tây Hoàng gia tiểu nữ nhi phất lên làm phượng hoàng rồi, nàng được gả cho vương chúng ta làm trắc phi đó!”

“Chuyện như vậy có người nào k