Pair of Vintage Old School Fru
Thiên hạ hoan ca

Thiên hạ hoan ca

Tác giả: Kiều Gia Tiểu Kiều

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327690

Bình chọn: 9.5.00/10/769 lượt.

àn tay nắm tay hắn vô thức siết chặt lại. Cổ tay Bảo Dung “rắc rắc” Một trận đau nhức, cắn môi không cho mình rên ra tiếng, trong lòng lửa giận bất ngờ lại chay lên sùng sục như bị đổ thêm vào một môi dầu sôi.

Ngươi được lắm Vân Thương, không chỉnh chết, chính là con trai ngươi!

Chương 47: Gặp Lại

Bảo Dung nói là làm, lập tức phái người đi vào thành Đông nghe ngóng, Vân Thương và Nguyệt Quế đều là danh nhân trong thành, tùy tiện lôi một người ra hỏi là có thể nói liên tục hơn nửa ngày cũng không hết.

“Nguyệt Quế con thỏ tinh kia đúng là đồ không biết xấu hổ, chỉ cần là nam nhân trong thành chỉ cần coi như là có một chút sắc là lập tức bị nàng trêu ghẹo. Nhưng mười năm này vì nhờ có Vân Thương, nàng cuối cùng cũng yên phận một chút, cho nên nói, Vân Thương chính là ân nhân cứu mạng của nam nhân toàn thành a!”

“Vân Thương? Ai cũng không biết lai lịch của hắn, nghe nói mười năm trước có một tiểu nam hài sáu bảy tuổi té xỉu ở hậu viện nhà Nguyệt Quế, Nguyệt Quế tưởng đó là kẻ trộm liền đem hắn khóa trong phòng củi, vậy mà ngày thứ hai mở cửa thì biến thành Vân Thương.”

Trong một đống câu chữ loạn xì ngầu này, Bảo Dung chỉ hiểu đúng một chuyện. Vân Thương là một kẻ độc ác, mà xương sườn mềm của hắn chính là Nguyệt Quế.

Bảo Dung tay chống eo đứng ở trên cửa sổ lầu thành Đông, nhìn về phía Tử Ngọc đổ phường hừ lạnh một tiếng. Kiêu ngạo liếc mắt nhìn người hầu, hắn hỏi: “Đồ ta nói đã đi mượn từ chỗ Lão Quân?”

“Khởi bẩm đại điện hạ, chuyện ngài giao cho, thuộc hạ đã làm xong.”

Bảo Dung gật đầu, sửa lại tay áo một chút rồi phi thân xuống.

Sáng sớm, Nguyệt Quế đi ra cửa. Mấy năm nay, nàng thường đi ra khỏi thành, bởi vì trên Tử Sa Sơn ở ngoại thành Tử Sa Thành có rất nhiều Tử Tham, mà Tử Tham có thể trị những vết thương trên mặt Vân Thương.

Mặt trời vừa lên tỏa ra luồng khí nóng đỏ người, nàng biến ra một cây ô bằng giấy dầu che bớt nắng.

Dọc theo con đường mòn quanh trong núi, nàng thỉnh thoảng lại giơ tay áo lên lau mồ hôi, vừa nóng vừa mệt, đột ngột nghe thấy một tiếng hét của trẻ con vang lên rồi lại nghe thấy tiếng kêu cứu mạn

Đẩy bụi cây ra, Nguyệt Quế buồn bực, đúng là tiểu hài nhi hỗn xược trong khách điếm hôm trước.

Bảo Dung nằm trên đất, khóc hoa đái: “Tỷ tỷ cứu mạng, chân Dung Nhi bị kẹp, ô ô . . .”

Nguyệt Quế hai tay chống eo cười ha hả: “Kẹp tốt lắm! Xem ra ngay cả ông trời cũng không thương ngươi a, ha ha!” Nói xong, nàng xoay người đi, không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.

Bảo Dung ngẩn người, đây là nữ nhân sao?

Dùng sức véo đùi mình một cái, Bảo Dung oa oa khóc lớn: “Ô ô . . . Mẫu thân, Dung Nhi không thể nhìn thấy mẫu thân nữa rồi, không thể ăn bánh trôi của mẫu thân, mẫu thân . . .”

Nguyệt Quế dừng chân lại một chút, hắn chỉ là một đứa bé, mình cần gì phải so đo với một đứa bé? Nhưng khi nhớl lại bộ dạng đáng ghét của hắn ở khách điếm hôm đó, không khỏi chán ghét, suy nghĩ một chút, nàng quay lại lạnh lùng nhìn hắn nói: “Tiểu phiến tử(*) nhà ngươi, suýt nữa thì bị ngươi lừa, thân kiều nhục quý (**) Đại thiếu gia làm sao lại có thể xuất hiện ở trong chốn rừng sâu núi thẳm này? Mấy con chó săn kia đâu rôi? Hừ , muốn bày trò lừa ta. Chỉ bằng ngươi , vẫn còn non lắm !”

(*) phiến tử: tỏ ý coi thường, không để vào mắt

(**) thân kiều nhục quý: người mềm thịt quý

Bảo Dung lại lần nữa trợn tròn mắt, đây thật là nữ nhân sao?

Ngẩn ra nhìn quên cả khóc, nhìn nàng cúi lưng xuống, dưa tay xoa mông hắn vỗ mấy cái: “Tiểu thí hài nhi, về nhà tu luyện hai năm rồi hãy đến đi! Lão nương chờ ngươi!”

Bảo Dung khuôn mặt lập tức từ trắng chuyển sang xanh, một lúc sau lại đỏ bừng, nhìn Nguyệt Quế sửng sốt. Hắng giọng, Nguyệt Quế nâng người dậy xoay người muốn chạy, lại bị một cái tay nhỏ giữ lại.

Kinh ngạc cúi đầu xuống nhìn, Bảo Dung mặt đỏ như táo đỏ, ngập ngừng nói: “Ta . . . Cha ta nói . . . Cái mông điểu tộc chúng ta . . . Nữ nhân không được sờ lung tung. . .”

Nguyệt Quế khóe môi giật giật, hất tay hắn ra: “Lão nương chỉ nghe nói mông hổ không thể sờ, cha ngươi, bảo hắn tới tìm ta! Đừng nói cái mông của ngươi, cái mông của hắn ta cũng dám sờ một cái!”

Bảo Dung đứng lên, đem cái bẫy thú đá sang một bên. Cúi đầu xoắn ngón tay, xoắn a xoắn a xoắn a xoắn, nửa ngày sau mới nâng mắt lên nhìn trộm nàng một cái, rồi cúi xuống nói tiếp: “Không phải, cái mông điểu tộc chúng ta rất tinh quý, có vĩ linh, cha nói, chỉ có mẫu thân và vợ mới có thể sờ . . .”

Nguyệt Quế cằm vốn đang nâng lên rất rất rất cao trong phút chốc rớt xuống rất rất rất rất rất thấp, nuốt nước miếng hỏi: “Ngươi mới vừa nói cái gì?”

Bảo Dung y hệt một con tôm luộc, đỏ từ đỉnh đầu tới lòng bàn chân, ngượng nghịu nói: “Ta đi về nói với cha ta, bảo hắn sai người đi nhà ngươi cầu hôn, cho ngươi làm thiếp của ta.”

Nguyệt Quế ngẩn người một lúc rồi sau đó lại đột nhiên ôm bụng cười nghiêng ngả.

Nàng không có nghe sai chứ? Một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi nói muốn nàng làm vợ hắn, lại còn là làm thiếp!

Vất vả lắm mới nín cười được, Nguyệt Quế vỗ đầu hắn: “Được rồi Được rồi, tiểu rử ngươi đừng đùa nữa, muốn làm gì thì đi làm đi!”

Bảo D