80s toys - Atari. I still have
Thiên hạ hoan ca

Thiên hạ hoan ca

Tác giả: Kiều Gia Tiểu Kiều

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325114

Bình chọn: 8.00/10/511 lượt.

thông, dường như muốn xé ngực nhảy ra, lại giống như bị liệt hỏa thiêu cháy, sợ hãi không thôi, không cách nào giải tỏa, nàng chỉ có thể nói không ngừng.

“Cũng nhanh thôi.”

“. . . . . .”

Không được, thật không chịu nổi!

Nàng liều mạng giãy dụa thân thể, lòng của nàng thật là đau, thật thật là đau, ai tới cứu cứu nàng!

Dạ Vi vốn tưởng rằng nàng đang hồ nháo, một lát sau, cũng dần dần phát giác nàng là thật có cái gì không đúng mà. Nhưng bây giờ phía dưới chính là Luyện Ngục, căn bản không thể chạm đất, nhưng nàng lại run mạnh như thế. . . . . .

Nghĩ ngợi một phen, hắn ôm lấy nàng, nhẹ nhàng cúi xuống, ôn nhu nói: “Nhẫn nại một lát được không?”

Một câu này như sét đánh ngang tai, Bảo Thù đầu tiên cả người cứng ngắc, sau đó cả người mềm nhũn. Biết rõ hắn không nhìn thấy, lại ngu ngốc gật đầu một cái.

Cuối cùng, nàng khống chế không được cảm xúc của mình mà hôn mê bất tỉnh.

*

Trong cơn mơ màng, nàng cảm giác có ai đang sờ mặt nàng.

Người nọ đầu ngón tay thật lạnh, xẹt qua trên da có một chút run rẩy, nàng không biết từ trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ, thân thể ấm áp nằm trong chăn khẽ động mấy cái. Cảm thấy có điểm không đúng, nhíu mày mở mắt.

Nàng dụi dụi mắt, thật lâu mới nhìn rõ một chút, Dạ Vi ngồi ở bên giường, híp mắt nhìn nàng.

Bảo Thù trái tim nhất thời nhảy mấy nhịp, cuống quít từ trong chăn ngồi dậy, thấp giọng hỏi: “Chúng ta đến nơi rồi?”

“Ừ, ngươi ngủ thật lâu.” Hắn vươn tay, đem tóc rối trước trán nàng vén ra sau tai, con ngươi hoa đào như nước, nụ cười lưu động, “Tối nay ánh trăng rất đẹp, muốn nhìn một chút không?”

Bảo Thù tâm thần rung động, kinh ngạc gật đầu.

Vì vậy, nàng mặc cho hắn dắt tay nàng, đi ra khỏi cửa phòng.

Đầu óc của nàng đã hoàn toàn không có biện pháp suy nghĩ bình thường, nàng cảm thấy không có ai có thể đứng trước nụ cười mê người như thế còn có thể suy nghĩ bình thường. Trọng Minh nói nàng còn u mê, không rõ yêu cùng mê luyến. Nhưng là, nhưng nếu thật có thể cứ mê luyến như vậy cả đời, cũng không tệ.

Ánh trăng mơ hồ, núp sau mây đen, tựa hồ không đẹp như hắn nói, nhưng là Bảo Thù trong lòng có mật ý, đủ để đền bù hết thảy tiếc nuối. Nàng cũng không biết, cùng người trong lòng tay trong tay tản bộ lại tuyệt vời như vậy.

Đi qua trường nhai, lại bước qua đường nhỏ trải đá xanh, nàng thủy chung rũ đầu, không dám nhìn hắn.

“Ta thấy nơi này rất tốt.” Dạ Vi dừng bước, mắt nhìn nàng “Ngươi cảm thấy thế nào?”

“Hả?” Bảo Thù đang chìm trong giấc mộng thiếu nữ, nghe y nói thế, vội nhìn xung quanh một chút. Lại thấy một mảnh mộ phần đất hoang, mọc lên những lùm cây cao, trong buội rậm không biết ẩn dấu thứ gì, nghe tiếng âm phong thổi qua, nhất thời sợ mặt mũi trắng bệch.

“Ách. . . A. . . Tốt, rất đẹp. . .” Bảo Thù tóc gáy dựng đứng, cố gắng khắc chế không để cho mình té xỉu.

Nhìn lại Dạ Vi, đang vung lên ống tay áo lên che môi cười mị thái trăm sinh.

Bảo Thù không khỏi có chút buồn bực, nàng đối với Nhị sư huynh sâu nhất ấn tượng chính là hắn cười, có lúc mơ thấy hắn, không nhớ ra được mặt của hắn chỉ nhớ nụ cười của hắn —— cười ôn nhu, cười nho nhã, cười tươi, nhưng không hề giống như lúc này . . . . . . cười . . . . . . phóng đãng?

“Ngươi thích ta sao?” Hắn cúi người, ở bên tai nàng thổi hơi.

“. . . Thích.” Nàng nhắm mắt lại, nàng. . . nàng rốt cục nói ra khỏi miệng, nàng tỏ tình đại kế rốt cục cũng thực hiện được! Cảm thấy không đủ, nàng cuống quít bổ sung, “Ta thích huynh. . . . . .”

“Kia, ngươi nguyện ý cho ta sao?” Khóe miệng hắn khẽ giơ lên, tay mơn trớn phía sau lưng nàng, cuối cùng rơi vào bên eo của nàng, chậm rãi, lôi kéo vạt áo của nàng.

“Cho. . . Cho cái gì?” Bảo Thù bị hắn phủ cả người run rẩy, cổ họng một hồi căng lên, cơ hồ sắp co quắp vào trong ngực hắn.

Nàng có cái gì có thể cho hắn ? Trọng Minh? Tiểu Bạch?

Tiểu Bạch? Nàng suy nghĩ, Hỏa Thố cùng nàng như hình với bóng, tại sao nàng tỉnh hơn nửa ngày rồi, ngay cả bóng dáng của nó cũng không còn nhìn thấy? Thế nào lại có cảm giác không đúng lắm a, đến tột cùng là chỗ nào có vấn đề?

“Đem ngươi cho ta. . . . . . Ừ?” Lời lẩm bẩm cuối cùng hóa thành một thanh âm rên rỉ.

Mặt hắn dưới ánh trăng mông lung thanh thấu như ngọc, con ngươi cũng là từ từ mê ly, chuyện đã muốn bắt đầu, không đợi Bảo Thù trả lời, một tay đã xé rách áo ngoài của nàng, đưa đầu lại gần cổ nàng, hung hăng cắn một cái.

Bảo Thù cả người run lên.

Chương 11: Thật Giả Sư Huynh?

Người này không phải Dạ Vi, không phải Nhị sư huynh của nàng!

Bảo Thù hoàn toàn thanh tỉnh, niềm vui sướng của nàng lập tức bị hoảng sợ hoàn toàn chiếm cứ. Tay chân cứng ngắc, nàng phát giác mình không thể động đậy chút nào, bên tai chỉ có thanh âm hắn đói khát mút vào, trong mũi nồng nặc mùi máu tươi.

Một lát sau, hắn thoả mãn từ cần cổ của nàng ngẩng đầu , cười tươi hiện lên lúm đồng tiền đẹp như hoa: “Máu của ngươi rất thơm, người của ngươi cũng rất thơm.”

Bảo Thù khóc không ra nước mắt, run giọng nói: “Ngươi là ai, tại sao giả trang Nhị sư huynh của ta? Ngươi. . . Ngươi định làm gì?”

Hắn liếm liếm máu trên môi, lại tiến tới cổ Tiê