
̣i là một trong những thứ đe dọa đến cổ phần anh nắm trong tay. Hơn thế nữa, anh còn bị bọn người của ông ta đánh đập dã man đến mức suýt mất cả mạng sống của mình.“Tách!” CHươNG 23: CHIA TAY (14)Nước mắt cô thấm ướt đầy áo, cơn tức ngực dâng tràn trong lòng bật ra khỏi cổ họng, khiến cô không còn ngăn được những tiếng khóc đau thương kia nữa. Mặc cho cơn đau giằng xé ruột gan, con tim vụn vỡ thành trăm mảnh, cô cũng chỉ muốn khóc cho hết ngày hôm nay thôi.Yếu đuối… cho hết ngày hôm nay thôi!“Quốc Thịnh đã không còn, Cẩm Tú lại thành ra thế này. Em không muốn người tiếp theo sẽ là anh! Xin lỗi, Kevin!”***** ♥ *****Nắng tắt, đêm buông dần…Ngày cuối cùng của tháng 5 sắp tàn, Phương Nhã phải cố bước đi với đôi chân yếu ớt ra khỏi bệnh viện, khi đi vẫn không ngừng dặn lòng rằng: nhất định không được nhìn vào phòng bệnh của Kevin, càng không được phép nghĩ đến anh dù chỉ trong giây phút.Nhưng cho dù có cố gắng cách nào cô vẫn không làm được. Thậm chí vẫn khờ dại mong rằng anh có thể níu giữ bước chân mình, ôm mình vào lòng thật chặt và nói:“Em muốn bỏ đi là bỏ đi sao, em nghĩ làm vậy là tốt cho anh sao? Nghe cho kỹ, có chết anh cũng không để em đi. Không bao giờ!”Mỗi bước đi của Phương Nhã một lúc chậm dần, cơn đau giằng xé trong lòng càng thêm đau đớn. Cô biết cho dù lúc này có xoay lưng lại nhìn về phía anh, anh cũng không thể nhìn thấy được cô lúc này đâu.Sau vụ tai nạn ngày hôm qua, anh đã phải nằm viện với đôi chân bị bó bột. Từ giờ trở đi, rất có thể sẽ không còn đi lại bình thường được nữa.Nghĩ đến đây Phương Nhã lại muốn bật khóc. Vì cô mà anh bị tước quyền được đi lại, khiến cơ đồ của khách sạn Red bị lung lay. Trong khi người bắt nguồn nên mọi đau khổ như cô lại sống khỏe mạnh và không hề bị tổn hại dù chỉ một sợi tóc.Một tuần rơi vào trạng thái hôn mê và thoát khỏi tử thần trong phút chốc, khi tỉnh lại cô vẫn có thể hoạt động bình thường như bao con người khác, chỉ có mỗi con tim là ngày càng yếu ớt, tuyệt vọng.Nếu như anh ở bên cô thêm giây phút nào nữa, cô không dám chắc tính mạng của anh sẽ được bảo toàn!Nếu như mọi nghiệp chướng lại tái diễn, cô sợ rằng mình sẽ phát điên mất, nhất định sẽ phát điên mất thôi.“Kevin, em là sao chổi mang đến cho anh biết bao nhiêu xui xẻo. Bất cứ ai ở gần em cũng đều phải mất mạng. Ba em đã chết, Quốc Thịnh cũng ra đi. Em không muốn ngay cả anh cũng rời xa em, rời xa cuộc đời này!”- Sức khỏe cô lúc này vô cùng yếu ớt, duy nhất chỉ có sự kiên quyết là vô cùng vững vàng – “Coi như anh hãy vì em mà sống, vì em mà tồn tại, có được không?”Dưới ánh nắng gay gắt, sắc môi cuối cùng trên môi cô cũng biến mất:“Tất cả mọi chuyện, em sẽ tự mình giải quyết, tất cả!”***** ♥ ***** “Rầm! Xoảng!”Chiếc điện thoại trên tay bị Kevin dùng hết sức lực bóp đến nứt cả màn hình, toàn bộ vật dụng có trong phòng đều bị anh đập nát, vỡ tan tành. Đôi mắt lạnh như băng xoáy thẳng vào người đàn ông trước mặt, đỏ rực như báo hiệu sự phẫn nộ sắp lên tới đỉnh điểm.“Mày điên đủ chưa?”Người đàn ông tràn đầy nhiệt huyết ngồi trên ghế sofa ngay đầu giường, dáng vẻ bình tĩnh cùng thư thái rót trà. Hệt như không cần quan tâm đến bất cứ thứ gì đang xảy ra, cứ như vậy mà nhả ra từng chữ:“Con trai của Justin Nguyễn này không thể mất đi lý trí như thế được. Vì nó mà mày ra nông nỗi này, xém nữa là mất luôn tính mạng. Ngay cả cơ đồ của khách sạn chúng ta sắp bị chi phối bởi tên Trương Thái Minh kia cũng bởi vì con bé đó. Vậy mà vẫn chưa chịu tỉnh ngộ sao?” CHươNG 23: CHIA TAY (15)Kevin cả người toát lên sát khí bừng bừng, đôi mắt đục ngầu căm phẫn nhìn đăm đăm vào lá thư đặt trên đầu giường bị anh vò nát đến mức nhăn nhúm. Con tim phút chốc như bị ai đó cào xé thành trăm mảnh.Cô không nói không rằng, chỉ để lại mảnh giấy nhỏ và bỏ anh đi. Từ đầu đến cuối chỉ có duy nhất một dòng chữ “Chia tay đi, đừng bao giờ tìm đến em nữa!”Cô nghĩ chỉ với vỏn vẹn một câu nói, một câu xin lỗi rồi một đi không trở về là được hay sao? Cô nghĩ Kevin này ngu ngốc đến mức không hiểu được người con gái mà anh yêu đang nghĩ gì à?Chiếc điện thoại trên tay bỗng dưng phát lên tiếng gãy. Người con gái đó bức anh đến mức anh sắp điên lên rồi!Đôi mắt Kevin sắc lạnh, toàn thân phát run. Dường như sự tức giận trong lòng sắp sửa không kiềm chế được nữa.Justin Nguyễn hừ nhẹ một tiếng, đôi mắt có chút đau thương nhưng rồi nhanh chóng che giấu đi bởi sự lạnh lùng vốn có. Vì thật sự ông không thể ch