
chịu đựng nổi!!!!1h anh sẽ lên sân bay, bây giờ chỉ mới 9h, còn dư thời gian để anh làm điều gì đó. Và anh nghĩ, có lẽ bản thân nên đến thăm Kevin một chút. Cũng có thể, đây sẽ là lần gặp cuối cùng!Thanh toán xong tiền phòng khách sạn, anh điềm đạm bước chân ra khỏi cửa, vẫy tay ngoắc chiếc taxi đậu sẵn bên ngoài, cất bằng giọng tiếng anh đến thẳng bệnh viện sáng giá của Seoul – ID clinic.***** ♥ *****Bên ngoài, tiếng ồn ào của những cô y tá nói chuyện với bệnh nhân nào đó, giọng rất lớn, át cả lời nói ban nãy của anh vừa thốt ra. Phương Nhã ngây người vài giây, sau đó liền nhíu mày hỏi lại:“Anh… vừa nói gì?”Kevin tỏ ra rất lạnh nhạt, mắt nhìn ra ban công nói:“Bên hàng không đã thông báo với anh, vé máy bay đã có rồi. Chiều nay em hãy về Việt Nam, trợ lý của anh sẽ theo chăm sóc em một thời gian!”“Cái gì? Sao nhanh thế?” – Phương Nhã trợn mắt kinh ngạc, quả thật cô đã từng mong mình có thể sớm về Việt Nam, nhưng tình hình lúc này sao cô có thể đi một mình, bỏ lại anh ở đây. Huống hồ gì, giờ cô không muốn nhớ quá khứ nữa. Cô muốn ở bên anh!Anh im lặng không nói, chỉ với tay lấy hộp thuốc lá trên đầu tủ, mắt liếc xung quanh tìm kiếm hộp quẹt.Cô nhíu mày khó chịu, nhìn đầu thuốc trên tay anh mà cảm thấy lòng se thắt lại, tay giật lấy điếu thuốc, giọng đầy trách móc:“Ở bệnh viện cấm hút thuốc đấy. Anh thế này còn muốn hút nữa sao?”“Em đừng nhiều chuyện quá! Về và chuẩn bị hành lý đáp máy bay về Việt Nam đi!” – Anh không buồn lấy lại hộp thuốc trên tay cô, chỉ lạnh lùng gắt gỏng, giọng điệu pha chút hờn dỗi – “Mặc kệ anh!”Đôi mắt cô long lanh, xích đến gần anh, nắm chặt lấy bàn tay thô ráp nhưng rắn chắc ấy, môi nở một nụ cười ấm áp đầy dịu dàng:“Kevin, em không trở về đâu! Anh ở đâu, em sẽ ở đó. Em sẽ không để anh một mình đâu!” CHươNG 10: ĐốI MặT (12) Khoảnh khắc nghe câu nói đó của cô, tim anh đập mạnh, mắt nhìn chằm chằm vào đôi tay bé nhỏ ấy nắm lấy bàn tay anh, giọng khàn khàn không tin được những gì vừa mới nghe được:“Em… ”“Em yêu anh, Kevin!”Ánh nắng hắt lên khung tấm kính trong suốt, rọi vào ngay đôi mắt sáng bừng long lanh của cô. Lòng anh ngẩn ngơ, cả người như hóa đá, chỉ có con tim đang bồi hồi nhịp đập hưởng thụ giọng nói đầy cương quyết nhưng ngọt ngào của Phương Nhã.Anh không nghe lầm chứ?Là thật sao?Cô nói yêu anh, là thật sao?“Em… nói gì..?” – Trong ánh mắt anh ngập tràn niềm vui sướng, thiếu điều chỉ muốn ôm cô thật chặt vào lòng. Thế nhưng anh vẫn không thể tin nổi, càng không ngờ nổi đó lại lại sự thật.Nhìn ánh nhìn ngây ngô của anh, cô cảm thấy lòng thật ấm áp, hai má chợt ửng hồng, cười tủm tỉm nói:“Anh không nghe thì thôi. Em không nói lại lần hai đâu nhé!”Bộp!“Ái! Anh làm gì vậy????”Kevin đờ đẫn không tin nổi vào tai mình, viễn cảnh trước mắt đẹp đến mức anh không dám tin, hai mu bàn tay vô thức nâng hai má cô, dí sát lại gần, khóe môi cong lên, cười hạnh phúc nói:“Anh không mơ chứ? Em nói thật sao?”Cô trừng mắt nhìn anh, phụng phịu chu mỏ, tay sờ lên đùi anh và… nhéo.“Ái, đau quá! Em làm gì vậy?”Kevin bất ngờ bị nhéo một cái đau điếng, liền ôm lấy đùi mình, thấy cô đang lườm anh một cái sắc lẹm:“Nhìn đi nhìn đi! Anh đau như thế nghĩa là không mơ rồi!”Anh thừ người, nhìn cô không chớp mắt. Được một lúc lâu sau đó, tay anh bỗng rắn chắc nắm lấy tay cô, dịu dàng kéo vào lòng, thủ thỉ:“Em đã nói rồi đấy. Từ giờ em là của anh, không được bỏ đi như tối qua nữa, rõ chưa?”Dưới làn gió lồng lộng khẽ thổi qua khe cửa, môi Phương Nhã mấp máy cười hạnh phúc, không nói gì, chỉ vòng tay ôm lấy anh thay cho câu trả lời của mình.Không khí trong phòng bệnh trôi qua lặng lẽ, cô và anh cứ ôm nhau như thế mãi, cảm nhận hạnh phúc đong đầy trong tim, cứ tủm tỉm cười mãi không thôi. Đến chừng một lúc lâu sau, Kevin mới quyến luyến buông cô ra, đôi mắt nghiêm nghị nhìn cô, tra hỏi:“Phải rồi, nếu em cũng có tình cảm với anh, vậy thì tại sao tối qua anh nói câu đó xong thì em lại bỏ chạy???”Cô nhìn anh, môi cũng tắt ngấm nụ cười. Cảm giác kỳ lạ lại ùa về trong tâm trí, giọng nói của người con trai đó, liệu cô có nên nói với anh??? Có nên thú thật với anh suy nghĩ của mình, rằng cảm giác trong quá khứ cô đã có bạn trai???Bất giác, cô lại nhớ đến người con trai hôm qua gặp cô và Thảo Nhi ngay thang máy tầng trệt. Lòng bồi hồi xao xuyến đến kỳ lạ. Chân mày cũng vì thế nhíu chặt vào nhau, suy nghĩ.“Em thẫn thờ gì thế? Jessica!”Bị anh lay mạnh, cô giật mình, mở to đôi mắt tròn của mình, nhìn anh đầy lúng túng:“À, không… ”“Em sao thế? Sao không trả lời anh?” – Anh cau mày, tay nắm chặt lấy tay cô, nghiêm giọng như đe doa.“Em… ” – Cô chớp mắt, thật khó nói quá, làm sao đây???“Jessica!”Kevin gầm lên, giọng rít qua kẽ răng, đôi mắt càng nhíu chặt lại nhìn cô. Nhìn thấy cô ấp úng như thế, anh không tránh khỏi bực mình, thế nhưng cảm giác bất an càng khiến anh lo lắng hơn, tay càng siết chặt lấy tay cô, bắt cô phải giải thích cho rõ. CHươNG 10: ĐốI MặT (13)Ngón tay cô cứng đờ vì bị anh siết chặt, bất đắc dĩ cô đành thú nhận, ráng hết sức tách khỏi bàn tay cứng cáp của anh, giọng lí nhí:“Được rồi! Em nói!” – Cô từ