Old school Easter eggs.
Thiên Thần Không Cánh – Hạ Thu

Thiên Thần Không Cánh – Hạ Thu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323492

Bình chọn: 7.00/10/349 lượt.

Ân Tuấn mới cảm nhận hết vẻ lí lắc , nhí nhảnh mà cũng không kém phần tinh quái của cô . Cả đoàn du lịch cứ bị những câu chuyện khôi hài của cô làm cho cười nắc nẻ , cả anh cũng không nén nổi. Mấy lần vô ý , anh đã bật lên cười hô hố trước mặt mọi người rồi.

Chuyến du lịch dài này cũng là sáng kiến của Tâm Như đó . Cuộc phẫu thuật thành công , ăn mừng chiến thắng , anh chưa kịp hứa thưởng công cho các thành viên trong ca mổ , Tâm Như đã nói ngay : một chuyến du lịch dài ngày.

Du lịch thì du lịch , Ân Tuấn có sợ gì ? Thế là một đoàn người ngựa trên dưới hai mươi bốn thành viên cùng nhau khăn gói lên đường . Trong đó có cả vợ chồng giáo sư Hồng Hải và.. người đàn ông mà anh phải gọi bằng cha nữa.

Nha Trang là một danh lam nổi tiếng . Cả đoàn du lịch , ai ít nhất cũng một lần đến tham quan . Chỉ có Ân Tuấn là lần duy nhất ghé qua thôi . Nghe anh kể , giáo sư Hồng Hải cùng vợ cứ tròn đôi mắt . Họ không ngờ một người danh tiếng và giàu có như Ân Tuấn mà không biết du lịch là gì.

Biển trong xanh , cát mềm mát dưới chân anh . Ân Tuấn cứ ngỡ ngàng đưa mắt ngắm dãy núi Cô Tiên . Chao ôi ! Sao mà đẹp , mà giống như cô gái yên bình nằm ngủ thế ? Sự tích núi Cô Tiên kia có thật không ? Sao cảnh vật như có hồn , như huyền thoại ?

Mặc cho anh thơ thẩn , xuýt xoa với cảnh thiên nhiên , Tâm Như cùng Y Loan và mọi người mặc tình giỡn sóng . Ân Tuấn không biết bơi , nên chẳng dám theo họ ra xa . Một lần lỡ dại nghe lời Tâm Như leo lên phao cho cô đẩy tít ra xa bị sóng đánh lật đổ nhào , uống đầy bụng nước mặng đắng , anh đã kinh hồn , không dám nghe theo nữa . Kệ ! Ai muốn cười anh nhát gan , thỏ đế gì cũng được.

Khung cảnh hữu tình đã khiến cho tâm hồn con người trở nên phóng khoáng , gần gũi hơn . Tâm Như và Y Loan như đã trở thành đôi bạn thân từ bao giờ . Cùng với Chí Bằng , họ đùa giỡn thật vô tư . Nhìn bộ ba họ , không ai ngờ được rằng , có lúc , hai cô gái kia đã từng là tình địch với nhau . Cũng như nhìn cảnh giáo sư Hồng Hải bị vợ cằn nhằn ca cẩm , nhìn cảnh ông trìu mến bóp chân cho vợ , ít có ai dám ngờ người đàn ông có vẻ cù lần kia lại là một giáo sư danh tiếng . Cuộc đời có những chuyện trông có vẻ như mâu thuẫn mà chẳng mâu thuẫn một chút nào.

Còn ông ta , Ân Tuấn nghĩ về người đàn ông mình phải gọi bằng cha . Từ lúc phục hồi sức khoẻ , cũng như suốt đoạn đường dài , ông chưa nói một câu gì cùng anh cả . Ngoài đôi mắt lúc nào cũng buồn buồn nhìn anh đầy thương yêu , trìu mến . Lúc nãy , nhìn ông chống gậy lụm cụm trèo lên bật đá như sắp ngã đến nơi, Ân Tuấn chỉ muốn đưa tay ra đỡ lấy ông. Thế rồi .. không hiểu sao , anh lại đứng im không hành động . Một cái gì cứ ngăn , cứ khiến anh dừng lại , mỗi lúc có ý nghĩ muốn gần gũi ông . Thói quên chăng ?

-Ê ! Lạ chỗ không ngủ được à ?

Một cái đập mạnh vào vai đau điếng . Không quay lại , Ân Tuấn cũng biết ai đã gọi mình . Thế gian này , ngoài Tâm Như còn ai dám gọi anh bằng cái cách vừa thân mật , vừa “du côn” ấy.

-Còn cô ? Nãy giờ lang thang tận đâu mà đầu tóc , áo quần đẫm đầy sương vậy ?

Quay người lại , Ân Tuấn nhìn Tâm Như chăm chú . Trong ánh trăng đêm huyền diệu , cô như đẹp lên gấp bội phần.

-Cố leo tít lên kia ..

– Ngồi xuống một phiến đá đối diện , Tâm Như chỉ tay lên đỉnh núi

– Nơi có đức phật Thích Ca nằm nhập thiền dài bốn mươi chín mét . Nghe nói từ lỗ tai phật Tổ có một con đường hầm thông ra biển , tôi thử xem có đúng không mà…

-Chui vào đường hầm ư ?

– Chuyện đã qua mà Ân Tuấn nghe run sợ

– Trời ơi ! Sao cô gan vậy ? Lỡ lạc thì sao ?

-Tôi làm sao mà lạc được

– Tay Tâm Như vo vo cuộn chỉ

– Tôi khôn lắm chứ bộ . Trước khi xuống , tôi có đem theo cuộn chỉ để còn biết đường mà

lên nữa.

-Thế cô xuống được bao lâu ?

– Ân Tuấn tò mò.

Tâm Như nhún vai :

-Có chút xíu . Làm rớt cây đèn pin mất tiêu tối om , tôi sợ quá đành leo lên ..

-Xí ! Ân Tuấn nhếch môi cười

– Cũng gan thỏ như ai , mà làm ra vẻ anh hùng lắm.

-Không anh hùng gì ..

– Tâm Như nhún nhún vai

– nhưng cũng hơn được một người . Biển chỉ mới ngập đến đầu thôi đã không dám ra rồi .

Hắt .. xì !

Đang nói , Tâm Như bỗng dừng , bụm mũi hắt hơi liền mấy cái.

Ân Tuấn giật mình :

-Chết ! Cảm rồi , uống thuốc mau lên !

– Đúng là bác sĩ có khác . Mới hắc hơi mấy cái đã bảo uống thuốc rồi . Ôi ! Hắc .. xì…

-Lại hắc hơi mà còn cãi .

– Ân Tuấn nhăn mặt , đứng lên

– Thôi sương khuya lạnh lắm , vào đi thôi . Kẻo bệnh không về được thì nguy đó.

-Không về được thì ở đây luôn .. Mắt Tâm Như bỗng long lanh tình tứ – để .. Ân Tuấn ! Anh đừng vào . Tôi thích được ngồi nói chuyện với anh như vậy lắm.

-Nhưng ..

– Tia nhìn như có điện . Ân Tuấn nghe toàn thân gai gai một cảm giác khác thường

– Cô ăn mặc phong phanh lắm . Hay là khoác đỡ chiếc áo của tôi đi.

Nói rồi , anh cởi nhanh chiếc áo bành tô đang mặc trên người , khoát lên vai Tâm Như .

Đột nhiên , cô nắm lấy tay anh :

-Ân Tuấn ! Anh đáng yêu lắm , anh có biết không ?

Mọi tế bào như tê liệt . Chiếc áo rơi khỏi tay rơi xuống đất . Ân Tuấn sững sờ nhìn vào mắt Tâm Như . Trời ơi ! Đẹp quá . Tâm hồn anh chao đảo . Không tự