
oái, Đạm Ngọc nghịch ngợm chu miệng thổi bong bóng bay tung. Nàng cảm thấy hôm nay là ngày đẹp nhất kể từ hôm tới Thượng Hải đến nay.
Chắc con nhóc Nhi Nhi lại sắp đến gọi cửa đây.
Nhi Nhi là một cô gái rất dễ là người khác vui vẻ, những lúc ở bên cạnh cô nàng thật thoải mái nhẹ nhàng, Đạm Ngọc đã quen ngày ngày có Nhi Nhi ríu rít bên cạnh rồi.
Quả nhiên năm phút sau chuôn cửa réo vang, Đạm Ngọc theo thói quen thường ngày hét lên bảo sẽ ra ngay. Nàng quơ vội chiếc khăn tắm quấn quanh người rồi ra mở cửa.
Sợ người qua lại nhìn thấy, Đạm Ngọc đưa tay mở khoá rồi lùi ra sau cánh cửa, đợi Nhi Nhi ló đầu vào.
Lạ chưa, sao đợi mãi vẫn chưa thấy ai nhỉ? Chắc con nhóc này lại định đùa mình đây. Nàng cố tình lấy giọng không vui nói to:
– Còn không vào là tôi đóng cửa bây giờ đây!
Bỗng thấy một người cao hơn Nhi Nhi đến một cái đầu vội vã nhào vào, miệng kêu to:
– Đừng đóng!
Đạm Ngọc suýt nữa thì hét lên. Là luật sư Hà!
– Anh vào đây làm cái gì thế hả?
Đạm Ngọc hai tay giữ chặt nếp gấp của chiếc khăn tắm phòng nó phản chủ tuột xuống bất ngờ, đôi mắt trừng lên giận dữ nhìn người đàn ông trước mặt.
– A! Tôi… cô…, cô gọi tôi vào mà!
Còn may, Hà Duy cũng không đến nỗi không biết thế nào là người quân tử. Anh ta vội quay người bước ra ngoài, miệng càu nhàu bực bội:
– Đúng là xui xẻo!
Đạm Ngọc cũng lầm bầm, chốt chặt cửa đề phòng và quay trở vào phòng tắm.
– Tôi cũng xui xẻo chả kém!
Hà Duy làu bàu với cái trần nhà, rồi hạ giọng lẩm bẩm:
– Nhưng mà là một sự xui xẻo dễ thương. Ha ha.
Hai phút sau, Đạm Ngọc lại hiện ra trước mặt Hà Duy, ăn mặc lịch sự đẹp đẽ và nữ tính như thường.
Hà Duy ngồi trên ghế sô pha. Anh ta liếc nhìn đôi chân của Đạm Ngọc:
– Quả nhiên là đi giày cao gót trông đẹp hơn thật!
Đạm Ngọc lúc này đang đi dép lê.
– Anh thôi nói linh tinh đi được rồi đấy. Anh đến đây là để nói tôi đi giày cao gót đẹp hơn thôi à?
Đạm Ngọc rót cho anh ta một ly nước rồi đổi giọng châm chọc:
– Tối qua anh đi chơi vui chứ?
– Cô Nhậm, tôi phải nói rõ chuyện này, tôi với Lý San chẳng có gì cả! Hôm qua mới là lần thứ hai chúng tôi gặp nhau. Xin cô về sau đừng nói đến chuyện này nữa. Thật sự… chúng tôi… là do cô ấy uống say quá, tôi đưa cô ấy về phòng, chỉ thế thôi!
Hà Duy từ tốn giải thích.
– Đưa về đến mức chỉ còn mỗi một chiếc quần đùi thôi? – Đạm Ngọc hỏi vẻ bình thản.
– Cô không tin tôi à?
– Đâu có, anh nói thế nào thì tôi biết thế thôi.
Đạm Ngọc nhìn Hà Duy cười mỉm kín đáo, không ngờ nụ cười đó lập tức làm mặt Hà Duy đỏ bừng, giống kiểu một người chồng bị vợ bắt quả tang ngoại tình. Lúc này, Đạm Ngọc bỗng như chợt nghĩ ra điều gì, nàng có vẻ sợ hãi.
Hoá ra, Lý San cũng chẳng phải tay vừa, chưa gì đã xây dựng được quan hệ với luật sư của Á Đương rồi, đánh nhanh thắng nhanh.
May mà nhờ chuyện vô tình tối qua mình mới biết được tính toán của cô ta.
Đạm Ngọc nhìn Hà Duy, tính toán của Lý San quả cũng không tồi. Có lẽ tiếp cận trước với Hà Duy cũng là một hành động thông minh.
Chính là Lý San đã làm Đạm Ngọc thức tỉnh. Muốn đạt được thắng lợi cuối cùng nhất định phải cư xử thật thông minh với anh chàng luật sư này.
– Thật ra, tôi vẫn phải cảm ơn anh, đã giúp tôi loại được một đối thủ.
– Ầy, có gì đâu. – Xem ra Hà Duy có vẻ như định nói gì đó rồi lại thôi.
– Tôi vẫn muốn hỏi anh từ lâu rồi, anh có bao giờ nghe Á Đương nói gì về tôi chưa?
Đạm Ngọc tay chống cằm, khuỷa tay tì trên đùi, hàng mi dài chớp chớp, đôi môi chúm chím, làm ra một điệu bô đáng yêu điển hình.
Hà Duy đăm đăm nhìn những ngón chân sơn màu hoa hồngb của Đạm Ngọc, cảm thấy cái gót chân mịn màng gần như trong suốt kia chỉ có thể so sánh với những vẻ đẹp tinh tế của những viên thạch anh được nước suối thượng
Hà Duy thấy có vẻ như bây giờ mình nói gì cũng chẳng lọt nổi vào tai cô nàng nữa, liền đứng dậy cáo từ ra về. Giá như nụ cười kia, dáng vẻ vui mừng kia là vì mình thì có chết cũng cam lòng.
– À đúng rồi, dạ hội tối mai anh có tham gia không?
Đạm Ngọc bỗng hỏi, đôi mắt lấp lánh hy vọng. ( Hay là Hà Duy tự tưởng tượng ra như thế?)
– Cô có muốn vậy không?
Hà Duy quay lại hỏi ngược, khuôn mặt có vẻ như không dám tin mình lại nhận được sự sủng ái đến thế.
– … Anh cũng có thể coi là người bạn đầu tiên của tôi tại Thượng Hải, có anh ở đó, tôi sẽ thấy yên tâm hơn. – Đạm Ngọc nói với vẻ nghĩ ngợi, đôi mắt mở to.
Hà Duy cũng không trả lời, chỉ nói tạm biệt, bộ mặt có vẻ như vì cố nhịn cười mà thành ra nhăn nhó khổ sở như bị rút gân.
Buổi chiều, quả nhiên một bộ đồ dạ hội tuyệt đẹp được đưa đến. Nàng mặc thử và soi mình trong gương, tâm trí miên man nghĩ về ngày mai. Ngày mai, nàng công chúa trong cổ tích sẽ sống lại và đẹp hơn ngày xưa gấp ngàn lần.
Chương năm
Có một thời gian rất dài, tôi yêu thích những tiệm hoa tươi.
Tiệm hoa với những bông hoa đẹp rực rỡ và cô chủ còn xinh đẹp hơn cả hoa.
Đó là một cách suy nghĩ không nên có đối với một người đàn ông. Đàn bà sẽ cười anh ta yếu đuối bạc nhược, đàn ông sẽ mắng anh ta kém mạnh mẽ. Thế nên tôi giữ riêng điều đó trong ý nghĩ, đôi lúc cũng tự cảm thấy đàn ông mà yêu h