
vây, ngàn cân treo sợi tóc.Mọi cục diện thất bại trên thế gian này, nếu bạn chịu quan sát kỹ lưỡng, sẽ có thể tìm thấy cơ hội sống. Sau một đêm trầm tư suy nghĩ, Lệ Trí Thành gọi điện cho Cố Diên Chi.“Tôi sẽ quay về.”“Chú chắc chắn?”“Anh hỏi câu thừa thãi.”***Lệ Trí Thành gặp Lâm Thiển lần đầu tại nhà ga của một thị trấn nhỏ ở Tây Tạng. Anh đứng cuối đoàn tàu, nhìn từng người lính của mình hùng dũng nhảy lên toa tàu. Anh thật sự không thích đóa hoa đỏ được phát lúc xuất ngũ nên nhét vào túi chứ không cài trên áo như những người khác.Đúng lúc này, cô từ trong đám đông đi tới.Đó là một cô gái trẻ trung, mặc áo phao, mái tóc lòa xòa trông không được tinh tươm. Cô đi theo mấy người lính, rất khách sáo và thận trọng cảm ơn bọn họ. Đôi mắt đen lay láy của cô ngời sáng.Cậu lính hậu cần chạy đến nói với anh: “Báo cáo Tiểu đoàn trưởng, đây chính là cô gái gặp nạn trên núi, đi cùng chuyến tàu với chúng ta.”Lệ Trí Thành không bận tâm, quay người leo lên tàu hỏa.Cảm giác của đàn ông đối với phụ nữ nhiều khi rất kỳ lạ. NGOẠI TRUYỆN (2)Trong quá khứ cũng từng có người theo đuổi Lệ Trí Thành. Đối phương là cô con gái nhỏ của Tư lệnh quân khu, ca sỹ của đoàn văn công, là một người phụ nữ sôi nổi thời thượng. Tình cờ gặp Lệ Trí Thành trong một cuộc diễn tập, cô bị trúng tiếng sét ái tình, sau đó triển khai cuộc “tấn công” tới tấp, hết hẹn anh đi xem phim lại đi dã ngoại.Ngay trong lần đầu gặp gỡ Lệ Trí Thành đã không có hứng thú với cô gái. Thế là anh toàn viện cớ huấn luyện quá bận rộn để từ chối cô.Nhưng đối phương giả bộ ngốc nghếch, tiếp tục “trấn thủ” ở doanh trại.Là con gái của Tư lệnh nên cô có đặc quyền giả bộ ngốc nghếch. Cô tự tin hơn những người phụ nữ khác, càng tin tưởng xuất thân của mình sẽ có sức hút với người sĩ quan trẻ tuổi.Cuối cùng, Lệ Trí Thành đề nghị chuyển tới vùng núi cao rừng sâu. Sau khi biết chuyện, Tư lệnh mắng anh là “Đồ khốn” trước mặt bao nhiêu cấp dưới. Mắng xong, ông lại mỉm cười thở dài: “Con gái tôi đúng là có mắt nhìn người.”Kết cục của câu chuyện là con gái Tư lệnh cuối cùng gả cho đồng đội của Lệ Trí Thành, một chàng trai trẻ tuổi tài cao khác. Lúc “ở ẩn” trên núi cao, anh đã nhờ đồng đội kiêm người bạn thân này đối phó với con gái Tư lệnh. Rốt cuộc hai bên vô tình hay hữu ý, không ai có thể biết được.Bây giờ, Lệ Trí Thành đang ngồi trên chuyến tàu chạy qua vùng núi tuyết trắng. Khóe mắt anh liếc qua cô gái ở vị trí chếch phía sau. Bản thân anh khó có thể giải thích cử chỉ và cảm giác của mình lúc đó.Tại sao anh lại đi theo cô đến toa tàu này?Tại sao anh lại chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện giữa cô và những người lính khác?Lúc nghe cô nói cũng là nhân viên của công ty Ái Đạt, anh đột nhiên có cảm giác tất cả nằm trong tầm kiểm soát quen thuộc.Anh nghĩ, có lẽ bởi vì khí chất của cô rất đặc biệt. Mái tóc dài đen nhánh, gương mặt trắng ngần quật cường, đôi mắt thông minh sắc bén. Trên người cô tỏa ra hai loại khí chất mềm mại và cứng cỏi, cuối cùng biến thành quầng sáng rung động lòng người, lọt vào mắt anh.Tất nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng khác, cô có diện mạo thanh tú xinh đẹp, một vẻ đẹp khiến đàn ông cảm thấy rất dễ chịu.Buổi tối hôm đó, trong toa tàu tối mờ mờ, cô và anh lướt qua vai nhau. Cảm nhận được ánh mắt hiếu kỳ và cảm kích của cô, khóe miệng Lệ Trí Thành âm thầm nhếch lên.Tiếp theo, cô để lại một mảnh giấy ghi số điện thoại trước khi rời đi, Lệ Trí Thành chỉ liếc qua: “Không cần đưa cho tôi.”Bởi vì anh đã ghi nhớ số của cô. Cũng bởi vì vị Thiếu tá trẻ tuổi không muốn bị người khác phát giác tâm tình đang nảy nở trong lòng mình.Còn bởi vì, anh và cô sẽ nhanh chóng tái ngộ.Đây tựa như cuộc gặp gỡ do số phận an bài. Trước khi anh bước vào hành trình mới, sau khi cô đột nhiên quay người, bọn họ đã gặp nhau ở vùng đất xa xôi, để rồi hai dòng suối trong lành trên núi tuyết bắt đầu giao thoa trong sinh mệnh của bọn họ.Lúc mới bắt đầu tiếp quản Ái Đạt, thật ra Lệ Trí Thành gặp không ít khó khăn. Nhưng trong bao nhiêu người như vậy, cũng chỉ có cô tự cho mình thông minh, hiểu nhầm anh là Giám đốc bộ phận Bảo vệ.“Này, anh mau giúp tôi chuyển đồ đi.”“Lệ Trí Thành, chúng ta ăn khoai lang đi.”“Lệ Trí Thành, anh lại đây!”…Đây tựa như một bản tình ca của những con người bình thường nhất, cô gái văn phòng và người bảo vệ từ từ thăm dò, từ từ xích lại gần nhau. Anh có thể nhìn ra, cô có cảm tình với “Giám đốc bảo vệ.” Sự kiêu ngạo, sự sai khiến đó là biểu hiện vô thức của người phụ nữ trước mặt người đàn ông. NGOẠI TRUYỆN (3)Điều này khiến anh thấy rất thú vị.Lâm Thiển thật sự khiến anh cảm thấy rung động, là vào buổi tối hôm diễn ra buổi họp báo. Khi màn đêm buông xuống, ở ngay trước công ty, cô bị ném đá trúng chân. Trong lúc mọi người kích động, ngược lại cô vô cùng tỉnh táo. Cô bình tĩnh nói với nhân viên bảo vệ, không được báo cảnh sát, bằng không sẽ chuyện bé xé ra to. Sau đó, cô nghiến răng đứng dậy, khóe miệng mỉm cười, là nụ cười an ủi mọi người.Vào thời khắc đó, Lệ Trí Thành đứng cạnh xe ô tô, cách Lâm Thiển một đoạn. Nghe giọng nói uyển chuyển trong trẻo của cô, trá