Old school Easter eggs.
Thời Gian Tươi Đẹp

Thời Gian Tươi Đẹp

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324681

Bình chọn: 7.5.00/10/468 lượt.

âm Thiên đương nhiên không đi trách mắng. Khi cầm tầp báo cáo đi tới gõ cửa, gương mặt cô thậm chí đã xuất hiện nụ cười nghề nghiệp. Chỉ có điều đây là nụ cười lấy lệ, cô không muốn tươi cười rạng rỡ với Lệ Trí Thành như trước. 1 – 15 (119)Anh coi Lâm Thiển cô là hạng người gì chứ? Tuy bày mưu tính kế cần giữ kín như bưng nhưng sao anh có thể lừa cả cô? Lẽ nào cô là nhân vật tầm thường, đầu óc ngu muội hay sao?Kể từ hôm nay trở đi, cô phải hết sức tỉnh táo khi đối diện với người đàn ông thâm sâu khó dò này.Lâm Thiển đẩy cửa, ngẩng đầu nhìn Lệ Trí Thành.Lúc này mặt trời đã ló ra khỏi tầng mây, cả căn phòng tràn ngập ánh nắng vàng ấm áp. Anh mặc comple đen, sơ mi trắng ngồi nghiêm chỉnh ở sofa, hai tay đặt trên đầu gối, trầm tĩnh và thư thái. Nghe tiếng bước chân, anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt hết sức bình thản.Khi chạm mắt anh, tim Lâm Thiển lại đập mạnh một nhịp. Cô lập tức mắng thầm bản thân: đúng là có mắt như mù.Nhìn kỹ lại đi! Ánh mắt của anh, dáng vẻ của anh, trông ngang trông ngửa thế nào cũng là một người đàn ông “phúc hắc”. Vậy mà trước đây, cô cho rằng anh là một con mèo lớn yên tĩnh. Mèo với sói cách nhau một trời một vực, sao cô có thể nhìn nhầm cơ chứ?(“Phúc hắc” chỉ người bề ngoài tử tế nhưng bụng dạ đen tối)Mặc dù trong lòng rối bời, môi Lâm Thiển vẫn giữ nụ cười không chê vào đâu được. Cô đưa tập báo cáo cho Lệ Trí Thành, đồng thời lên tiếng: “Lệ tổng, đây là báo cáo của bộ phận kỹ thuật vừa đưa sáng nay. Đây là…”Lệ Trí Thành nhận tập văn bản. Hai người vẫn ăn ý như thường lệ, cô phát biểu vắn tắt, anh chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng trả lời ngắn gọn hoặc phê duyệt. Cô ghi vào quyển sổ nhỏ của mình.Trong quá trình đó, Lâm Thiển vô ý ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt hết sức tập trung của anh. Ý nghĩ xuất hiện trong buổi tối hôm qua lại một lần nữa vụt qua đầu óc Lâm Thiển, cô thật sự chưa từng nhìn thấu người đàn ông này.Công việc nhanh chóng hoàn thành, Lâm Thiển cầm tập báo cáo đứng dậy, vội vàng đi ra ngoài. Ai ngờ giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền tới: “Khoan đã.”Lâm Thiển dừng bước, quay đầu về phía anh: “Lệ tổng, còn chuyện gì nữa?”Lệ Trí Thành đang cúi đầu xem một tập tài liệu khác, anh vỗ mặt ghế sofa bên cạnh, nói với cô: “Em ngồi xuống đây.”Lâm Thiển đờ người. Ngồi… ngồi xuống chỗ đó?Bộ não của cô chợt hiện lên nụ hôn mạnh mẽ ngày hôm đó. Hơi thở thanh lạnh xa lạ của người đàn ông phảng phất vương vấn đâu đây.Như phát giác ra sự ngập ngừng của Lâm Thiển, Lệ Trí Thành chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô.“Trên cuốn tạp chí này có cuộc bình chọn mười sản phẩm túi xách của năm ngoái.” Lệ Trí Thành gõ nhẹ ngón tay lên quyển tạp chí: “Trong Top 10 cũng có một sản phẩm của Ái Đạt.” 1 – 15 (120)Thì ra anh muốn cô ngồi cạnh để làm tham mưu cho anh. Lâm Thiển quyết định giả vờ ngốc nghếch.Cô thản nhiên ngồi xuống sofa, nhưng vẫn vô thức giữ khoảng cách nhất định. Bỏ qua ánh mắt sáng rực của anh, cô chăm chú đọc bài viết trên tạp chí.Đây là bài viết quen thuộc, bởi vì Lâm Thiển từng đọc ở nơi khác. Tạp chí này chọn ra mười sản phẩm túi xách được yêu thích nhất năm 2013 dựa trên năm tiêu chí: chất lượng, hình thức, giá cả, lượng tiêu thụ, nhận xét của dân mạng.Trong mười sản phẩm được người tiêu dùng ưa thích, Tân Bảo Thụy chiếm đến ba vị trí đầu tiên. Tiếp theo là Tư Mỹ Kỳ và công ty khác. Một sản phẩm túi xách thuộc nhãn hiệu Vinda của Ái Đạt xếp thứ tám. Tuy nhiên lượng tiêu thụ của năm ngoái chẳng đáng là bao.Không biết tại thời điểm này vào năm sau, Vinda có thể lọt vào top đầu?Nghĩ đến đây, Lâm Thiển mở miệng giảng giải với Lệ Trí Thành những điều cô nắm được theo thói quen: “Lệ tổng, đứng đầu là một sản phẩm túi xách thông thường của Tân Bảo Thụy. Theo tôi được biết, sản phẩm này đã bán ra thị trường ba năm, ưu điểm ở hình thức thời trang, chất lượng tốt, giá cả phải chăng. Đứng thứ hai là một sản phẩm túi xách dã ngoại của Tân Bảo Thụy. Trong nước có rất ít doanh nghiệp làm tốt mặt hàng dã ngoại, loại này của Tân Bảo Thụy cũng coi như bán chạy, nhưng giá hơi cao…”Nói đến đây, Lâm Thiển đột nhiên có phản ứng. Cô đang làm gì vậy? Cô còn coi anh là Boss ngu ngơ không biết gì hay sao? Anh có thể đùa giỡn Tư Mỹ Kỳ trong lòng bàn tay một cách thành thạo, chắc chắn cũng sẽ biết rõ những thông tin cơ bản về đối thủ cạnh tranh.Vậy anh gọi cô quay lại để làm gì?Lâm Thiển lơ đễnh nói tiếp, khóe mắt liếc qua người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy anh tựa người vào ghế một cách thư thái, một tay đặt lên thành ghế sau lưng cô, một tay đặt trên đầu gối. Không cần ngẩng đầu, cô cũng có thể cảm nhận thấy ánh mắt của anh giống như không khí tồn tại khắp mọi nơi, bao phủ lên người cô.Mặt Lâm Thiển ửng hồng trong giây lát. Người đàn ông này…Lại một ý nghĩ vụt qua đầu óc cô, anh là người có mục đích rất rõ ràng.Nghĩ đến đây, Lâm Thiển càng bối rối, cô đặt quyển tạp chí sang một bên, vội vàng kiếm cớ rời đi: “Lệ tổng, tôi chỉ biết có vậy thôi.”Lệ Trí Thành yên lặng vài giây.“Mặt em đỏ rồi kìa.” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô.Lâm Thiển đờ ra một lúc, sau đó ngẩng đầu mỉm cười: “Có lẽ tôi vẫn chưa hết cảm