
ầm rập và tiếng nói chuyện ồn ào mỗi lúc một gần. Mấy người bảo vệ từ bên trong công ty đi ra ngoài.“Tiểu đoàn trưởng!” “Thiếu tá!” “Cuối cùng anh cũng đến rồi.”Lâm Thiển tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, miệng cười tủm tỉm.Cô tiếp tục đi về nhà, nhưng ánh mắt không rời khỏi đám đàn ông. Mấy người bảo vệ mừng rỡ vây quanh anh. Anh hơi hé miệng, không biết nói điều gì, đám bảo vệ đột nhiên cười ha hả. Anh đứng yên ở đó, khóe môi từ đầu đến cuối đều ẩn hiện ý cười nhàn nhạt. 1 – 15 (17)Đột nhiên có một người bảo vệ ngoảnh đầu sang bên này. Phát hiện ra Lâm Thiển, anh ta hơi ngây ra.Lâm Thiển cũng nhận ra anh chàng bảo vệ, chính là người lính đồng hương trên chuyến tàu hỏa ở Tây Tạng.“Đây không phải là… Lâm tiểu thư hay sao?” Anh ta tỏ ra kinh ngạc, cất cao giọng: “Tiểu đoàn trưởng, Lâm tiểu thư cùng đi tàu với chúng ta đang ở kia kìa.”Lâm Thiển dừng bước. Anh hai à… anh thật sự không cần đặc biệt nhấn mạnh với anh ấy. Thật ra anh ấy còn biết rõ hơn các anh nữa kìa.Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Thiển. Lệ Trí Thành cũng quay người nhìn cô, ánh mắt không một chút biểu cảm.Lâm Thiển liền tiến lại gần: “Chào các anh!” Cô cố tình liếc người đàn ông: “Thiếu tá, tôi cũng chào anh!”Cố nhân gặp lại luôn là một sự kiện đặc biệt vui vẻ, bất kể là Lâm Thiển, người rất xui xẻo trong thời gian gần đây hay là mấy người bảo vệ mới đến làm việc. Mọi người đều nhiệt tình hỏi han, tất nhiên trừ vị thiếu tá đứng yên lặng một bên. Bây giờ Lâm Thiển mới biết, thì ra bọn họ đều được sắp xếp công việc ở Ái Đạt.Về phần vị thiếu tá, những người khác không đề cập, Lâm Thiển cũng không hỏi dò.Một lúc sau, mấy người bảo vệ lại quay sang Lệ Trí Thành, nói vào công ty uống rượu tán gẫu. Căn hộ thuê của Lâm Thiển ở hướng khác, thế là cô mỉm cười chào tạm biệt bọn họ.Ai ngờ vừa đi vài bước, cô liền nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo.Là anh chàng đồng hương, anh ta nở nụ cười chất phác: “Lâm tiểu thư, tôi tiễn cô về.”Lâm Thiển: “Không cần đâu, tôi sống ngay gần đây, là dãy nhà đó.”Anh ta vẫn không nghe, sánh vai cô đi về phía trước: “Không được, tiểu đoàn trưởng của tôi… À không, bây giờ nên gọi là giám đốc. Giám đốc vừa ra lệnh cho tôi, tôi phải đưa cô về. Hơn nữa đoạn đường này hơi tối, cô là phụ nữ không an toàn. Đi thôi.”Lâm Thiển rất bất ngờ.Người đàn ông đó sai cấp dưới đưa cô về nhà?Cô vô thức ngoảnh đầu, chỉ thấy tất cả đi vào trong cổng, loáng một cái đã không thấy bóng dáng.Lâm Thiển mỉm cười với anh chàng đồng hương: “Anh ấy là giám đốc ư?”Anh chàng đồng hương trả lời: “Ừ, cô không biết sao? Tiểu đoàn trưởng cũng làm việc ở Ái Đạt. Có điều quân hàm của cậu ấy cao như vậy, có lẽ là chức giám đốc, tương đương cán bộ bậc trung. Chúng tôi đều đoán anh ấy làm giám đốc bộ phận bảo vệ.” 1 – 15 (18)Buổi tối nằm trên giường, tâm trạng của Lâm Thiển rất tốt.Anh trai nói không sai, phụ nữ là động vật cảm tính. Dù tập đoàn Ái Đạt đang trong giai đoạn dầu sôi lửa bỏng, nhưng cứ nghĩ đến chuyện được làm việc với mấy anh lính nhiệt tình, cô cảm thấy hết sức ấm áp.Còn cả vị thiếu tá tính tình kỳ quái nữa chứ. Vừa rồi anh chàng đồng hương tiết lộ cho cô biết: anh tên Lệ Trí Thành, năm nay hai mươi lăm tuổi, là thiếu tá trẻ tuổi nhất của quân khu Tây Nam. Tuy ít nói nhưng anh rất nổi tiếng trong đơn vị.Một giám đốc bảo vệ đẹp trai kiêu ngạo, quả thực khiến người khác khó nhìn trực diện.Lâm Thiển không ngờ, ngày thứ hai đi làm, cô đã nghe thấy tin dữ.Mới sáng sớm, trên mạng xuất hiện tin tức chấn động: “Túi xách nữ cao cấp chứa chất gây ung thư, ba doanh nghiệp hàng đầu trong ngành đều không tránh khỏi bị liên lụy.”Định luật Murphy cho chúng ta biết, sự việc luôn thích phát triển theo chiều hướng tệ hại. Lâm Thiển cảm thấy Ái Đạt đã rơi xuống đáy vực, nhưng không ngờ ở dưới đáy vực sâu vẫn còn có vũng lầy nguy hiểm.***Tầm chiều tối, Lâm Thiển ôm một tập báo cáo đi khỏi thang máy của tầng trên cùng. Còn chưa đến cửa văn phòng của Cố Diên Chi, cô đã nghe thấy tiếng quát tháo của anh ta: “Trò gì thế này, viết tin chẳng có trách nhiệm gì cả…”Lòng Lâm Thiển nặng trĩu.“Vụ scandal chất gây ung thư” đã bùng nổ hai ngày, tình hình vô cùng nghiêm trọng.Chất gây ung thư đúng là tồn tại, nhưng cơ quan kiểm nghiệm đã kiểm tra ra vấn đề nằm ở vật liệu, lô vật liệu cao cấp này do công ty châu Âu cung cấp.Tuy nhiên, người tiêu dùng trong nước không nghe lời giải thích. Hai ngày nay, dưới sự thổi phồng và công kích của các phương tiện thông tin đại chúng và internet, dư luận ngày càng trở nên kích động. Mấy công ty lớn bao gồm cả Ái Đạt liên tục bị người tiêu dùng trả lại hàng, thậm chí có người còn tuyên bố sẽ kiện ra tòa.Áp lực đến từ cơ quan nhà nước càng lớn hơn.Chỉ trong thời gian ngắn, cả tập đoàn Ái Đạt phảng phất bị bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc chưa từng có.Cô thư ký ở gian ngoài nở nụ cười bất lực với Lâm Thiển.Lâm Thiển đặt báo cáo xuống bàn: “Đây là báo cáo tuần và một bản báo cáo sự kiện đột xuất.”Khi đi đến cửa thang máy, cô chợt nghe hai cô tiếp tân nói nhỏ: “Anh chàng đẹp trai vừa rồi là ai vậy?”“Hình như là bạn của Cố tổng, ngh