
g lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được.
Trở lại thành phố này, dọc đường đi cô luôn thấy hoảng hốt, còn ẩn ẩn có chút phấn kh
Nếu không ngủ được, vậy thì ngồi dậy thôi, cô đứng trên sân thượng, nhìn ánh đèn mê ly của thành phố, lại không thấy rõ ánh đèn nào là của nhà mình.
Đã nhiều năm qua đi, nơi này vẫn tác động đến trái tim cô như trước.
Nhà tâm lý học Freud cho rằng hành vi của mỗi người đều chịu ảnh hưởng của thời thơ ấu, vì vậy, tất cả nhân quả đều phải ngược dòng đến nơi bắt đầu cuộc sống…
Q.1 – Chương 2
[ Thanh xuân ở nơi nào?
Từng ánh mắt của thiếu niên, đen trắng rõ ràng, giống như một bức màn.
Dũng cảm, xúc động, yếu đuối, tò mò, khát vọng, hoang mang, thương tâm, thất vọng, suy tư…
Tất cả sắc thái đẹp đẽ đều trình diễn trên bức màn đen trắng rõ ràng đó.
Khi bức màn ấy được kéo lên, chúng ta lại ngây thơ không biết, cho dù nó đang ở gần ánh mắt của chúng ta..
Nguyên nhân là vì nó quá gần, gần như ở trong mắt chúng ta, thế nên, chúng ta không thể nhìn thấy..
Chỉ đến khi nó dần dần rời xa, chúng ta mới có thể thấy rõ nó. Thấy rõ tất cả có lẽ sẽ tuyệt vời, có lẽ thấy được c chuyện sau lưng con người ta có nhân quả rõ ràng, nhưng, sau khi tất cả hình ảnh đã đóng thành một cuộn phim, thì cho dù chúng ta mỉm cười, hay rơi lệ, cũng chỉ có thể đứng từ xa xa nhìn về thời gian đầu đó, yên tĩnh nhìn trên màn ảnh kia đang dần dần hiện lên những hình ảnh và cũng dần dần biến mất.
Đó là thanh xuân, chỉ sau khi rời đi, chúng ta mới có thể thấy rõ ràng.'>
Bắt đầu nhớ lại
Tôi sinh ra trong một gia đình rất bình thường, điều kiện gia đình tôi không giàu cũng chẳng nghèo, trình độ văn hóa của bố mẹ không cao cũng không thấp. Trí nhớ của tôi trước khi tôi năm tuổi, có rất ít hình ảnh về họ, bởi vì khi tôi một tuổi năm tháng, em gái La Viện Viện được sinh ra, bố mẹ đưa tôi đến sống cùng ông ngoại.
Ở cùng ông ngoại, tôi rất vui vẻ hạnh phúc, có được ngàn vạn yêu chiều cho cả đời, là một đứa nhỏ điển hình được ngâm mình trong “bình mật”.
Ông ngoại là kĩ sư về các công trình bằng gỗ tốt nhất ở địa phương, vẽ vòng tròn có thể không cần com-pa, có thể viết chữ nhỏ rất đẹp, lúc tuổi già khi vui vẻ lại đọc truyện Kim Dung, đến nay trong nhà vẫn có bản viết tay đóng thành sách truyện “Ỷ Thiên Đồ Long Kí” của ông, nó được đóng thành sách như một quyển sách cổ đẹp đẽ quý giá. Ông xuất thân giàu có, nhà có một khu vườn cam lớn.
Bởi vì xuất thân của ông mà vào những năm đó, ông đã trải qua không thiếu sóng gió, dù là đau khổ gì, ông cũng lạnh nhạt đối mặt, chuyện duy nhất ông không thể lạnh nhạt là khi ly hôn với bà ngoại. Sau khi ly hôn, bà ngoại mang mẹ tôi rời xa quê nhà, bà gả cho một người khác, người đàn ông đó đối xử không tốt với mẹ tôi, thời thơ ấu và niên thiếu của mẹ tôi có thể nói là bất hạnh. Cho đến khi mẹ tôi gặp lại ông ngoại, cũng đã là hơn hai mươi năm sau rồi, khi mẹ mới gặp lại ông, dù thế nào cũng không gọi một tiếng “bố”, nhưng ông ngoại lại nước mắt ngang dọc.
Bà ngoại là người muốn ly hôn, không phải lỗi của ông ngoại, nhưng ông luôn cảm thấy áy náy với mẹ tôi, hơn nữa khi đến ở với ông, ông đã cưng chiều tôi đến độ cả người và thần đều phải phẫn nộ. Mẹ kế của mẹ tôi có nhớ, trước đây tôi là một cô bé điệu đà lại kiêu ngạo, hám bà ấy mua cho tôi một đôi giày da nhỏ, buổi sáng đã giúp tôi đeo giày, nhưng tôi kiên quyết không chịu đeo, ghét giày da có màu không sáng, dù bà có khuyên tôi thế nào tôi cũng không dùng nó, thế nên bà đã bỏ bữa sáng để giúp tôi đánh bóng giày, bà chỉ oán giận hai câu, tôi đã lập tức chạy đi mách ông ngoại, kiên quyết đòi ông đánh mông bà, vậy mà ông ngoại còn nghiêm túc lấy tờ báo vỗ vào người bà hai phát. Còn nữa, trong nhà bất luận là ai chụp ảnh, cũng không thể không cho tôi vào, nếu không cho tôi chụp ảnh cùng, thì người đó đừng mong được chụp, ngay cả khi mẹ kế của mẹ chụp ảnh chung với đồng nghiệp, tôi cũng chen chân vào, vì vậy, tuy năm đó chụp ảnh vẫn là chuyện nghiêm túc rất hiếm gặp, nhưng dưới năm tuổi tôi đã được chụp rất nhiều ảnh, thường thường là một đống người lớn còn ở giữa lại có một cô gái bé xíu, mọi người dở khóc dở cười, tôi phấn chấn dào dạt.
Những kỷ niệm đó đều là do mẹ kế của mẹ tôi kể lại, tôi thì không nhớ rõ chút nào. Trong trí nhớ của tôi, tôi chỉ nhớ rõ ông ngoại đưa tôi đi câu cá, tôi không thích ông bế mà muốn tự đi, ông liền đi bên cạnh tôi, đường cũng ngắn thôi nhưng tôi vừa đi vừa hái hoa, rồi lại muốn bắt châu chấu, vậy nên đi một hai giờ cũng là bình thường, ông ngoại vẫn đi cùng tôi; ông mua sô cô la rượu [1'> cho tôi, chỉ vì tôi thích ăn, ông cũng không ngại người lớn nói trẻ con không được ăn thứ có chứa rượu ấy; tôi làm đổ mực nước lên bộ sách cổ của ông, vợ hai của ông nhìn mà đau lòng, ông chỉ cười ha ha, sáng sớm, ông dạy tôi tụng “Xuân miên bất giác hiểu”; chạng vạng, ông bế tôi, ngồi trên xích đu, lắc qua lắc lại dưới ánh hoàng hôn. (Xuân miên bất giác hiểu: Giấc ngủ đêm xuân không biết trời sáng.)
Dưới sự cưng chiều của ông ngoại, tôi kiêu ngạo vui vẻ thỏa thích.
Khi tôi năm tuổi, vì phải vào tiểu học nên b