Thủ Hộ Thiên Sứ – U Nhã

Thủ Hộ Thiên Sứ – U Nhã

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324765

Bình chọn: 8.5.00/10/476 lượt.

ởi Luyến Luyến là đứa em gái yêu quý của cô, đúng vậy, là em gái, nghĩ đến tiếng xưng hô này, lòng Nhược Thủy chợt thấy ấm áp.

“Con từ nhỏ đã không có anh chị em, cũng không có bạn bè. Chưa từng có một ai đưa tay ra giúp đỡ hai mẹ con con, có chăng chỉ là sự lạnh lùng khinh rẻ. Dần dần con đối với nhân tình cũng thất vọng, không còn tin tưởng ai. Kể từ lúc xảy ra sự kiện kia…” Ánh mắt Luyến Luyến lộ ra một chút thống khổ nhưng cũng nhanh chóng biến mất. ” Con dường như đã tuyệt vọng hoàn toàn, lý do nhuy nhất khiến con muốn sống tiếp chính là mẹ. Nếu không có con, mẹ sẽ đau khổ biết bao. Con không thể để mẹ cô đơn một mình ở lại trên thế gian vô tình này, con sợ mẹ bị người khác bắt nạt. Con vì mẹ mà sống. Vì vậy, đời con, mẹ chính là người duy nhất mà con yêu thương.” Luyến Luyến nhìn mẹ, trong mắt đều là hạnh phúc.

Hạ Hàn Tương nhìn con gái qua màn lệ đẫm mờ hai mắt, nhưng trên mặt lại nở nụ cười tràn ngập hạnh phúc và kiêu hãnh. Luyến Luyến à, đứa bé này sao lại có thể khiến lòng bà yêu thương mà đau xót như vậy. Đứa con gái đáng thương bé bỏng của tôi!

Ánh mắt Luyến Luyến chuyển hướng, lặng lẽ nhìn mẹ và Phương Quân Nghiên, sau đó lướt nhìn Đường Khải và Phương Nhược Thủy, nhoẻn miệng cười, “… Nhưng con thật không ngờ mình có thể gặp được mọi người, cha, anh trai, chị gái, mọi người tuy hoàn toàn không có quan hệ huyết thống gì với con nhưng lại còn thân thiết hơn người nhà. Là mọi người đã dùng tình yêu thương làm tan đi khối băng lạnh giá trong lòng con. Đã từ rất lâu rồi con muốn nói lời cám ơn với mọi người, cám ơn, cám ơn mọi người đã yêu thương chăm sóc con, cám ơn mọi người chưa bao giờ bỏ rơi con, cha, anh, chị …”

Luyến Luyến kêu lên một tiếng cha, anh, chị làm mọi người trong phòng đều cảm động bật khóc.

“Luyến Luyến, con là của con gái ngoan của cha, con và mẹ con là bảo bối trân quý nhất trong đời cha.” Phương Quân Nghiên ôm lấy hai mẹ con, rơi nước mắt. Ông thật sự rất cảm tạ ông trời, đã cho ông được gặp lại Tương nhi, cho ông được làm một người cha che chở bảo bọc một cô con gái bảo bối, ông lấy sinh mệnh mình ra thề, cả đời này không bao giờ rời bỏ họ, tuyệt đối không làm cho mẹ con họ chịu bất kỳ thương tổn nào nữa.

Phương Nhược Thủy khóc càng lớn, cô tiến lên ôm mẹ con Luyến Luyến, khóc đến tắc tiếng, “Ô… Luyến Luyến… Ô… , tuy rằng… Tuy rằng người chị yêu nhất trên đời này là em, nhưng mà chị rất yêu thích em, em là em gái yêu của chị, cho nên cả đời này của em đều phải cho chị được cưng chiều em, được yêu thương chăm sóc em, chị muốn đem toàn bộ những hạnh phúc mà chị đang có đều trao cho em… , ô…”

“Chị…” Luyến Luyến ôm Nhược Thủy nghẹn ngào nói không nên lời, cô cảm nhận được, thật sự cảm nhận được, mùi vị của hạnh phúc…

Cô khóc!

“Đàn ông con trai mà rơi lệ cái gì.” Đường Khải vừa nói vừa thô lỗ lau nước mắt, lẩm bẩm tự nói, “Cái này thật thảm rồi, nếu mà để Hạo biết mình như vậy chắc hắn cười đến chết mới thôi, thật là mất mặt nha, tiếng tăm lừng lẫy cả đời mình toàn bộ bị hủy rồi.” Lẩm ba, lẩm bẩm, nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy bốn người thân yêu kia, rồi lại nhịn không được lại rơi lệ .

CHƯƠNG 39

Đêm nay, cô rất vui, thật sự rất vui.

Trở về phòng, Luyến Luyến cầm lấy điện thoại ở đầu giường bấm một dãy số quen thuộc.

“Hello, Long Thiếu Hạo nghe.” Long Thiếu Hạo mới từ phòng tắm bước ra, trên người còn quất một cái khăn tắm, anh vừa một bên dùng khăn lau tóc vừa một bên nghe điện thoại.

“Hạo, là em.”

“Luyến Luyến?” Long Thiếu Hạo nghe gọi mà mất cả hồn vía vừa mừng vừa lo, cầm khăn mặt tiện tay vứt qua một bên, nhảy lên giường tập trung nghe điện thoại của cô. Vẻ mặt tràn đầy vui sướng, “Sao tự dưng lại gọi cho anh? Làm anh giật cả mình, anh còn cho rằng số điện thoài này của anh đưa cho em chỉ để trang trí thôi!”

“Không vui sao? Không thích thì em lập tức ngắt máy.”

“Thích, thích, rất thích, em không được ngắt máy.” Đã lâu rồi anh không nhìn thấy. Từ sau trận đánh kinh thiên động địa với Ngạo, Hạo đã bị cha mình buộc phải trở về Mỹ, bây giờ có một đống công việc đang chờ anh xử lý, bận đến nỗi ngay cả thời gian ăn ngủ cũng không có, chỉ có thể mong trở về sớm một chút để gặp cô. Lúc trước Hạo đột nhiên mất tích, sợ cô lo lắng, anh mới gọi Dạ mang một bức thơ đưa gấp cho cô báo cho cô biết tình trạng thực tế của mình. Chỉ có cô là một trong số ít người biết đến số điện này của anh, nhưng anh chưa bao giờ dám hy vọng, dám nghĩ đến cô sẽ gọi điện thoại cho mình. Cho nên bây giờ Hạo thật sự rất vui, bao nhiêu mệt nhọc cả ngày nay cũng bay biến mất như có kỳ tích.

“Luyến Luyến, sao đột nhiên em lại nhớ đến mà gọi điện thoại cho anh?” Hạo hỏi. Chẳng lẽ cô có chuyện gì rồi sao? Vì sao Dạ lại không báo cáo gì với mình. Hạo đột nhiên khẩn trương, cả người cứng đờ.

“Em rất vui.”

A? Long Thiếu Hạo mất một giây đồng hồ ngẩn ngơ, là anh nghe lầm sao chứ?

“Anh có nghe không? Hạo, em nói bây giờ em rất vui.”

“Nghe.” Long Thiếu Hạo buồn bực, hận ông trời, không phải là tại vì hôn lễ của Ngạo chứ? Luyến Luyến có phải là đã bị đã kích quá lớn nên thần trí không còn tỉnh táo


80s toys - Atari. I still have