
i là mẹ của tôi, nhớ kỹ thân phận của bà, an phận thủ thường làm tốt phận sự của bà, nếu không, tôi cũng có thể làm giống như vậy, đem bà trục xuất khỏi Long môn.” Ánh mắt cậu ta sắc lạnh làm cho người ta không rét mà run.
Mặc dù sợ hãi, nhưng Liễu Tiêu bình thường được nuông chiều quen thói kiêu ngạo, nhất thời không thể nhận thấy sự chuyển biến trong thái độ của Long Thiếu Hạo, bà thật không cam lòng, cả giận nói: “Cậu dám đối với tôi vô lễ như vậy sao, tốt xấu gì tôi cũng là vợ của cha cậu, là mẹ kế của cậu, còn nữa cậu cũng đừng có quên, cậu đã từng đáp ứng qua với Liên Mộng sẽ chiếu cố tôi tốt, cậu hiện tại là muốn nó chết không nhắm mắt sao chứ?” Bà ta cứ như vậy mà đưa con át chủ bài ra, tính trước là Long Thiếu Hạo như thế nào đi nữa cũng sẽ niệm tình mà không dám đối xử tệ bạc với bà ta, đây chính là chiêu ‘một đá chết muôn chim’
Ánh mắt Long Thiếu Hạo lạnh lùng vô tình ẩn khuất nét u ám, gương mặt anh mơ hồ như có một màn sương lạnh bao phủ, anh lạnh lùng lắc đầu chế diễu, “Lại cũng chiêu này.” Tuy rằng anh đang cười, nhưng Liễu Tiêu cảm thấy trong lòng lại dấy lên một luồng khí lạnh giá, khiến bà không rét mà run, cảm thấy ớn lạnh, bà cuống quít lùi lại, mưu đồ giãy dụa lần chót, “Đừng quên Liên Mộng là vì cứu cậu mà chết .”
“Bà sai lầm rồi.” Long Thiếu Hạo cười lạnh, trên mặt mang theo một tia phẫn nộ, “Nếu không phải bởi vì cô ta, tôi cũng không phải đau khổ nhiều như vậy, phải mang trên người tội danh hại chết Liên Mộng, tôi tuyệt nhiên không cần cô ta tới cứu, bà cho là một tên sát thủ nho nhỏ có thể lấy mạng của tôi sao chứ? Chính cô ta tự xen vào việc của người khác, là chính cô ta tự hại chết chính mình, bà đừng tưởng rằng có thể dùng cái lý do này mà áp chế tôi cả đời, nếu vậy bà thật sự rất sai lầm, từ hôm nay trở đi, chiếu cố tốt bà mới là chuyện chồng của bà phải làm, không phải bà nên tự mình đi tìm ông ta mà cầu xin sao chứ!”
“Còn các người.” Long Thiếu Hạo ánh mắt sắc như dao cạo nhìn về phía bốn đại trưởng lão, năm vị Đường chủ, người giúp việc, quản gia, hộ vệ… gương mặt anh tuấn có chút tức giận, đôi mày khẽ nhíu lại, trong mắt ánh lên một tia lạnh lẽo. “Xem ra, người môn chủ này của các người quả thật không có tài cán gì, thật bất lực, lại để cho các người cưỡi trên đầu trên cổ ta, đuổi đi người của ta, các người thật là to gan hử!”
“Thuộc hạ không dám.” Ngoại trừ bốn đại trưởng lão, mọi người đều quỳ xuống thỉnh tội, sợ hãi không thôi.
“Xem ra còn có người không phục à,” cậu ta liếc xéo về phía bốn đại trưởng lão nói: “Bốn vị trưởng lão, tôi nghĩ chắc các ngươi cũng đã sớm muốn thay thế vị trí tôi rồi chứ?” Long Thiếu Hạo hờ hững nói qua, trong mắt lộ vẻ lạnh nhạt.
“Môn chủ, chúng ta không có ý này, người đừng hiểu lầm.” Tử trưởng lão vội vàng giải thích.
“Đúng vậy, môn chủ, chúng tôi không dám.” Hồng trưởng lão quỳ xuống.
“Môn chủ, xin minh xét.” Hắc trưởng lão cũng quỳ xuống.
“Môn chủ, thỉnh bớt giận.” Bạch trưởng lão cũng theo đó quỳ xuống.
“Tôi cũng tin tưởng rằng các vị trưởng lão không có ý tứ này, tôi nghĩ trong đó chắc có hiểu lầm.” Long Thiếu Hạo khóe miệng hơi nhếch lên như mang ý cười, nhưng ánh mắt vẫn lãnh đạm.”Nhưng tôi, người môn chủ này cũng thật là không có chút uy nghiêm nào, nhìn thấy các ngươi có vẻ rất thích thú khi đuổi người của tôi đi, rất là thích chí!” Cậu ta mỉm cười.
“Thuộc hạ không dám, thỉnh môn chủ trách phạt.” Giọng Long Thiếu Hạo càng nhẹ nhàng thoải mái thì chứng tỏ cậu ta càng đang rất tức giận, mỗi người đều lo lắng đề phòng, trong lòng kinh hãi không thôi.
“Phải không? Nhưng tôi làm sao dám trách phạt bốn vị trưởng lão đây, các người chính là bậc cha chú, đức cao vọng trọng, ngay cả cha tôi đều phải kính nể các vị vài phần, mệnh lệnh của các người có ai dám không nghe đâu, ngay cả tôi, người môn chủ hữu danh vô thực này cũng phải xem sắc mặt các vị mà làm việc.” Thanh âm cậu ta bình tĩnh nhẹ nhàng nhưng thâm thúy sâu xa.
Điều này quả thật làm cho mọi người vô cùng sợ hãi. Bốn đại trưởng lão nhất tề quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ, đại sảnh tràn ngập một bầu không khí hết sức khẩn trương, Long Thiếu Hạo khí thế lãnh khốc ép tới áp chế tất cả mọi người gần như nghẹt thở, không ai dám vì bốn vị trưởng lão lên tiếng cầu tình. Mãi đến lúc Long Thiếu Hạo cho rằng đã đủ rồi, mới cho phép bọn họ đứng dậy. Cậu ta ánh mắt sắc bén quét nhìn qua mọi người, “Bây giờ còn có ai dám nghi ngờ quyết định của tôi?”
Không có một người dám lên tiếng, trong đại sảnh chỉ còn lại có tiếng thở.
Một bầu không khí lặng im đầy đe dọa vẫn bao phủ khắp đại sảnh, bao trùm lên mỗi một người, Long Thiếu Hạo không hề lên tiếng, không có một người dám lộn xộn. Mãi đến khi cậu ta cho rằng đối với bọn họ áp chế như vậy là đã đủ, cậu ta mới buông tha bọn họ.”Tốt lắm, các ngươi có thể lui xuống, còn có một giờ nữa, nếu các ngươi còn tìm không thấy Luyến Luyến, hoặc là cô ấy có chút gì sơ xuất, tôi sẽ cho các ngươi biết cái gì gọi là hối hận.” Cậu ta quát to lên một tiếng, “Toàn bộ lui ra.”
“Dạ” Bốn đại trưởng lão và một đám người trong phút chốc lập tức biến mấ