
gì.
“Luyến Luyến kêu đau, nó rất đau, nhanh chạy đi gọi bác sĩ.” Hạ Hàn Tương điên cuồng hét to.
Chỉ chốc lát sau bác sĩ vội vàng chạy đến, kiểm tra nhịp tim, mạch đập,…, thật lâu sau, bác sĩ đứng lên nhìn mọi người chung quanh, “Thân thể bệnh nhân không lo ngại, xem ra là tâm bệnh, tâm bệnh phải trị bằng tâm dược, mọi người nhanh chóng tìm cách đi.” Bác sĩ lắc đầu ra khỏi phòng bệnh.
“Mẹ, mẹ,người ở đâu?” Luyến Luyến giống tiểu hài tử lạc đường, khóc tìm kiếm mẹ.
Mọi người nhìn thấy mà chua xót, Phương Nhược Thuỷ quay lưng lau trộm nước mắt.
Hạ Hàn Tương giữ chặt tay con gái, khóc không thành tiếng, mấy ngày qua nàng giống như khóc hết nước mắt của cả đời mình, giờ này đã cạn hết rồi.
“Đau, đau, mẹ ta đau quá.” Luyến Luyến lệ rơi đầy mặt, hai tay múa may lung tung vào khoảng không. “Cha đâu, ta muốn cha, cha đâu, Luyến Luyến sợ, cha cứu ta, Chấn ca ca cứu ta….”
Trời ơi, nhìn thấy con gái yêu quý đau đến mức lăn lộn trên giường mà mình lại bất lực. Hạ Hàn Tương như muốn sụp đổ. Phương Quân Nghiễn hiểu được lòng nàng thống khổ, chỉ có thể gắt gao ôm nàng trong lòng ngực.
Phương Nhược Thuỷ dựa trên vai Đường Khải khóc, Đường Khải cũng không chịu nỗi, không đành lòng nhìn cảnh tượng này nên quay đi.
“Mẹ, ta đau quá.”
“Mẹ, cứu, cứu ta”
“Mẹ, mẹ…”
Luyến Luyến đau đến lăn qua lộn lại, trên trán, trên người tất cả đều là mồ hôi, Hạ Hàn Tương rốt cuộc nhịn không được nhào lên ôm lấy con, nước mắt không ngừng tuôn, ” Ông trời ơi, đừng tra tấn con gái của ta nữa.”
Lát sau, “Mẹ.” Luyến Luyến tựa hồ như cũng dịu đi chút ít đau đớn, nàng mở to đôi mắt giờ đã chằn chịt tơ máu, trong mắt tràn ngập hận ý giờ đã có chút thanh tỉnh, “Con cho tới bây giờ chỉ hận một người, con hận, rất hận”.
“Luyến Luyến” Hạ Hàn Tương tâm can tan nát.
“Mẹ, con hận, rất hận, con chưa từng hận hắn như vậy, hắn từ bỏ chúng ta, hại chúng ta lưu lạc tha hương, nhận hết đau khổ, khinh khi cùng nhục nhã của mọi người, bởi vì con không có cha, bởi vì chúng ta không có tiền, vì vậy Phó Thiệu Thiên hai người chúng nó mới dám lăng nhục con như vậy. Mẹ, con thật đau lòng, ngày đó con khẩn cầu cha có thể chạy tới cứu con, nếu hắn có thể đến con liền tha thứ cho hắn nhưng mà…” Luyến Luyến cơ hồ đau đến thắt tim thắt ruột, nàng nghiến răng nghiến lợi, “Con hận hắn, cả đời này con vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho hắn”.
Trong phòng, mọi người đều đắm chìm trong không khí bi thống này, họ đều cảm nhận được sự tuyệt vọng của Luyến Luyến.
CHƯƠNG 9
Bên ngoài ồn ào nhưng trong một góc bí mật lại có ba chàng trai tuấn mỹ phi phàm, thần thái khác nhau đang ngồi tán gẩu trong không khí yên tĩnh.
Đường Khải, 21 tuổi, sinh viên năm thứ tư của trường đại học quý tộc Bắc Hoàng, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Will. Hào hoa phong nhã, phong độ, là đệ nhất bạch mã hoàng tử trong lòng các nữ sinh.
Nghê Ngạo, 21 tuổi, sinh viên năm thứ tư của Bắc Hoàng, là nhị công tử, trầm mặt ít lời, lạnh lùng.
Long Thiếu Hạo, 21 tuổi, hắn là người thần bí khó lường nhất trong ba người, hành tung cùng gia thế là một bí mật. Ngoại trừ danh tính, tuổi, tất cả mọi thứ khác đều không biết. Ngay cả hai người bạn tốt của hắn cũng chỉ biết hắn là con trai độc nhất trong gia đình, sinh ra tại Mĩ, là một đại thế gia, chính tà bất phân làm người ta đoán không ra. Cả người hắn là một bí mật.
“Khải, thực xin lỗi, mấy ngày trước tớ vừa trở về nên không dự hôn lễ của bá phụ”. Nghê Ngạo chỉ có khi đối mặt với hai người bạn tốt mới có thể gỡ bỏ vẻ lạnh lùng.
Đường Khải nhún nhún vai, “Không sao, dù sao về sau cũng có nhiều cơ hội để gặp kế mẫu và em gái tớ được mà.”
“Nga, còn dẫn theo con của chồng trước a”. Long Thiếu Hạo khêu khêu mi nói, “Bộ dạng thế nào? Có tư cách làm bạn gái của tớ ko?” Hắn chính là một công tử đào hoa mà.
Đường Khải trừng mắt liếc nhìn hắn, nghiêm khắc nói, “Hạo, tớ cảnh cáo cậu, ai ngươi đều có thể động nhưng không được phép động vào em gái tớ, nếu không chúng ta bằng hữu cũng không thể làm.” Nhớ tới Luyến Luyến hắn vô cùng đau xót, Đường Khải đối với đứa em này vô cùng thương tiếc cùng yêu thương, hắn tuyệt không cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương nàng.
“Bảo bối sao?” Long Thiếu Hạo cực kỳ tò mò, “Đúng rồi, cậu không phải từng nói ba cậu vì một người phụ nữ mà cả đời không lấy vợ sao? Như thế nào? Chẳng lẻ người phụ nữ này chính là người ông ấy chờ đến giờ sao?”
“Đoán đúng rồi” Đường Khải gật gật đầu, “Dì Hạ cùng ba tớ là thanh mai trúc mã, dì ấy thật là một phụ nữ tốt, trách không được ba tớ si ngốc đợi hơn hai mươi năm.”
“Nguyên lai là thanh mai trúc mã nên tình cảm lưu luyến a”. Long Thiếu Hạo vừa nói vừa cầm ly rượu lên thưởng thức, “Nhìn cậu có vẻ là cả nhà sống rất vui vẻ”.
Đường Khải mặt mày hớn hở, “Đương nhiên”. Hiện tại không khí ở nhà tốt vô cùng. Ba rốt cục cũng được như nguyện lấy người mình yêu, suốt ngày ngọt ngọt ngào ngào, tâm trạng rất vui. Mà hắn cùng Nhược Thuỷ đối với vị kế mẫu này cũng rất vừa lòng. Tóm lại, giờ bọn họ một nhà đều phi thường vui vẻ.
“Đúng rồi, cậu cùng Tử Uyển đã xãy ra chuyện gì? Cậu không phải mới cùng N