Ring ring
Thư ký hợp ý của tổng giám đốc

Thư ký hợp ý của tổng giám đốc

Tác giả: Lâm Ương Ương

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322293

Bình chọn: 7.00/10/229 lượt.

.

Vào lúc cô đang suy nghĩ xem nên giải thích việc đi trễ ra sao thì điện thoại của Mạnh Dục Thành reo lên, cô khẽ nhúc nhích cơ thể ở bên dưới chiếc áo khoác, thò khuôn mặt nhỏ nhắn ra: “Cần bắt máy không?” Mạnh Dục Thành gật đầu, cô ngoan ngoãn lấy chiếc điện thoại trong túi áo khoác ra, giúp anh nhấn mở loa ngoài.

“Tổng giám đốc, Đào Tử Bình bên phòng Nghiên cứu và Phát triển vừa gây gổ với những người bên phòng thí nghiệm, cậu ta tức giận phừng phừng mà chạy đến phòng thí nghiệm đế tranh luận với người ta rồi.” Giọng điệu của Tống Kiến Đông có chút gấp gáp.

Thẩm Nhã Hinh cũng cảm nhận được sự nghiêm trọng của sự việc này, cô ngồi thẳng lưng, lo lắng nhìn Mạnh Dục Thành, theo như những gì cô được biết thì dạo gần đây phòng thí nghiệm đang đẩy nhanh tiến độ cho màu nhuộn vải đợt này để cho kịp thời gian nhà thiết kế đến xem, nếu lúc này xảy ra chuyện thì nhất định sẽ rất rắc rối.

“Giờ tôi sẽ qua đó, lý do gây tranh cãi là gì?” Mạnh Dục Thành thấy cô lo lắng đến trắng bệch mặt thì bình tĩnh vỗ vỗ mu bàn tay cô.

“Người bên phòng Nghiên cứu và Phát triển nói phòng thí nghiệm đã làm hỏng thành phẩm của đợt hàng này rồi lại đùn đẩy trách nhiệm cho họ, nói là phòng Nghiên cứu và Phát triển thiết kế không hoàn chỉnh, nhưng thật chất là do người bên phòng nghiên cứu có vấn đề, màu nhuộm vẫn chưa pha xong đã đem đi nhuộm nên mới thành ra vậy.” Tống Kiến Đông nói.

“Người bên phòng thí nghiệm nói như thế nào?”

“Họ một mực khẳng định họ không có sai, còn không chịu thừa nhận là họ đã dùng màu nhuộm đó nữa.” Tống Kiến Đông nói với vẻ bất đắc dĩ.

“Lại là ông nói bà sai, bà nói ông sai!” Mạnh Dục Thành cười lạnh, “Ông kêu những người tham gia thiết kế bên phòng Nghiên cứu và Phát triển qua đó, tôi ở bên kia đợi họ.”

Chương 5

Phòng thí nghiệm của Giai Vận là một tòa nhà hai tầng nằm ở vùng ngoại ô, sát bên là nơi trồng cây Liễu Lam (*), phòng thí nghiệm này phụ trách thử sản xuất thành quả mà bộ phận Nghiên cứu và Phát triển nghiên cứu ra, đồng thời cũng làm công việc đánh giá ước định thành phẩm.

(*) Một loài cây dùng để làm nguyên liệu nhuộm vải

Mấu chốt của vấn đề lần này chính là ở cây Liễu Lam, cây Liễu Lam mà phòng Nghiên cứu và Phát triển chỉ định phải có xuất xứ từ Nhật Bản, nhưng rất có thể người bên Phòng thí nghiệm đã sử dụng loại cây Liễu Lam trong nước để sản xuất.

Mạnh Dục Thành ngồi ngay ngắn trong phòng khách, tạm thời mặc kệ Đào Tử Bình và người phụ trách bên phòng thí nghiệm Bạch Uyển Minh mà đi nói chuyện với một người rảnh rỗi nhất đang ngồi trên ghế sofa, “Văn Diệp Nhiên, cậu ngay cả chuyện náo nhiệt của công ty tôi mà cũng không bỏ qua sao?”

Người này là ai thế? Thẩm Nhã Hinh nhìn anh ta với vẻ tò mò, vẻ ngoài của người này trông cũng bình thường, nhìn chẳng có khí phách gì cả, cô cảm thấy có lẽ anh ta chỉ là một nhân viên nhỏ thôi, nhưng quan sát kỹ thì thấy anh ta không bao giờ nhìn thẳng vào mắt người khác, lúc nào cũng như đang tìm kiếm gì đó, ánh mắt sắt bén còn hơn cả chim ưng.

“Công ty của cậu xảy ra nội chiến, chuyện vui như thế sao tôi có bỏ qua chứ?” Văn Diệp Nhiên cười với vẻ vô lại, à, so với ảnh chụp thì có lẽ cô ấy chính là Thẩm Nhã Hinh, người mà lần trước Mạnh Dục Thành kêu anh điều tra.

“Cái gì mà nội chiến, chỉ là một chút vấn đề nhỏ thôi.” Mạnh Dục Thành lắc đầu, anh thật không hiểu nổi sao mình lại có thể làm bạn tốt với mấy cái dạng người như anh ta.

“Tổng giám đốc, chắc chắn là do họ đã dùng loại Liễu Lam trong nước để nhuộm, chúng tôi rõ ràng đã chỉ định là phải dùng loại của Nhật rồi mà.” Đào Tử Bình rõ ràng là đã bị đối thủ hạ gục nên đành chạy tới nhờ sếp giúp đỡ.

Trái lại, người phụ trách Bạch Uyển Minh của bên phòng thí nghiệm lại mang vẻ mặt trầm tĩnh, nhàn nhạt nói với Mạnh Dục Thành: “Nếu nói tôi dùng Liễu Lam trong nước thì đưa ra chứng cứ đi, nếu không thì hãy tự mà gánh lấy trách nhiệm như một người đàn ông chân chính.” Cô ấy trông rất đẹp, vẻ đẹp khiến người ta nghĩ đến hoa Tiên Ông (*) xinh đẹp, nhưng thái độ lại lạnh như núi băng ngàn năm, điều kỳ lạ làn cô ấy lại mặt một đồ nam làm che khuất đi những đường cong cơ thể của mình.

(*) Một loài hoa rất đẹp nhưng mang tính độc

Tiến đến giai đoạn đùn đẩy trách nhiệm rồi sao? Văn Diệp Nhiên nhếch miệng, quăng một tấm hình cho Mạnh Dục Thành, “Đây là hình ảnh bên phòng thí nghiệm đi mua Liễu Lam ở trang trại hoa gần đây, lúc nãy rảnh rỗi không việc gì làm nên giúp cậu tra đấy.” Nói xong, anh ta không thèm nhìn sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch của Bạch Uyển Minh, ngược lại thò tay qua tóm lấy Thẩm Nhã Hinh nói: “Cho tôi mượn thư ký của cậu xài một lát, tí nữa giải quyết xong việc thì trả cậu sau.” Thẩm Nhã Hinh nhất thời trở tay không kịp bị Văn Diệp Nhiên tóm được, cô gấp đến độ phải quay qua cầu cứu với Mạnh Dục Thành: “Tổng giám đốc…”

Mạnh Dục Thành trừng mắt nhìn Văn Diệp Nhiên một cái, nhưng miệng lại nói: “Buông tay ra, cô ấy rất sợ đau, đừng đi quá xa, chuyện bên này sẽ xử lý nhanh thôi.” Thẩm Nhã Hinh trợn tròn mắt, có lằm không vậy, bán cô đi mất chỉ với hai câu đơn giản như vậy th