Pair of Vintage Old School Fru
Thứ nữ vợ kế

Thứ nữ vợ kế

Tác giả: Uyển Tiểu Uyển

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326535

Bình chọn: 8.00/10/653 lượt.

nữ tử mặc áo choàng xuống xe ngựa, vào từ cửa sau. Đây chính là nơi ở của một phòng Lưu Nhị lão Lưu phủ.

“Sao con đã trở lại? Cô gia đâu rồi?”

“Nương, không cần để ý tới những thứ này, Viên Nhi kia như thế nào rồi? Được tin của người biết nàng mất tích, con liền cả đêm chạy về.”

Sắc mặt Lưu Nhị phu nhân tái đi, kéo tay Lưu Uyển Nguyệt: “Nguyệt nhi, nghe nương khuyên một lời đi, đừng giằng co vớ vẩn nữa, đi theo cô gia sống qua ngày cho tốt đi, hãy nhận lấy số mệnh này!”

Lưu Uyển Nguyệt nhìn Lưu Nhị phu nhân, khóe miệng nhếch lên: “Nương, người muốn nữ nhi tuổi còn trẻ đã phải sống tầm thường như người sao? Ở trong phòng thờ tượng Phật, mỗi ngày niệm kinh? Để cho những loại hồ ly lẳng lơ kia bò lên trên đầu con làm ầm ĩ sao?”

Lưu Nhị phu nhân thân thể ngừng lại một lát, ngay sau đó thở dài: “Người thì phải chấp nhận, trên đời thật sự có nhân quả, nữ nhi tốt, là nương dạy bậy con, nhưng hôm nay quay đầu lại là bờ, vẫn còn kịp. Cho dù đến lúc đó bên phía Thanh nhi tra ra cái gì, cũng sẽ xem xét giao tình không truy cứu .”

“Ha ha, không truy cứu? Chấp nhận? Tại sao? Từ nhỏ nàng đã đoạt đi vinh dự làm dòng chính nữ của con, một thứ nữ ti tiện thế nhưng lại có thể bò lên đầu con, ai cũng nói nàng tốt, vậy con thì sao đây? Con chính là tiểu thư dòng chính duy nhất của Hầu phủ, thì sao? Lại bị bỏ rơi? Sau đó còn bị giành mất nam nhân mà con muốn được gả, hiện nay còn có thai, mà con thì sao đây? Con có cái gì! Hả?” Lưu Uyển Nguyệt có chút điên cuồng quát, ngay sau đó cầm quyền: “Viên Nhi đâu? Nương, ngươi đúng là người vô dụng, có chút này cũng hỏi thăm không được!”

Lưu Nhị phu nhân thở dài: “Chết rồi.”

“Còn chuyện cái thai kia thì sao?”

“Sợ là biết rồi.”

Thân thể Lưu Uyển Nguyệt ngẩn ra, trên đường đến đây nàng ta cũng đã suy nghĩ kết quả xấu nhất, cũng là không ngờ lại hỏng như vậy: “Đã biết là của ai sao?”

Lưu Nhị phu nhân nghi ngờ liếc nàng: “Không nói, sợ là còn chưa biết thôi.” Lưu Uyển Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Lưu Nhị phu nhân chỉ cảm thấy trong lòng động một cái: “Nguyệt nhi, không phải là. . . . . .”

“Tốt lắm, nương, chuyện này ngừoi cũng không cần quan tâm, con tự có chừng mực , người đó. . . . lại tiếp tục niệm kinh phật cho tốt đi.”

Khiến Lưu Uyển Nguyệt không có ngờ tới chính là, sáng sớm ngày hôm sau, Điền Gia liền phái người “mời” nàng ta trở về Điền phủ ở kinh thành. Nhìn sắc mặt đen thui của Điền lão gia cùng vẻ mặt giận dữ của Điền Trăng Khang, trong lòng nàng ta căng thẳng, vội vàng trưng ra nụ cười: “Không biết cha và tướng công…đây là thế nào? Tướng công tại sao lại trở lại?”

Đáp lại chính là một lời quát lớn: “Trở lại! Gia tại sao trở về? Còn không phải bởi vì kẻ đê tiện như ngươi sao! Gia bị bãi quan rồi, biết không? Nếu không phải nhờ gia mạng lớn, lúc này sợ là đã bị cho vào nhà giam rồi ! Ngươi, kẻ tiện nhân, bây giờ gia thật muốn đánh chết ngươi!”

Vẻ mặt Lưu Uyển Nguyệt không thể tin nhìn Điền Trăng Khang, vẻ mặt uất ức: “Gia, sao người có thể đối xử với thiếp như thế, thiếp đối với người đều là thật tâm, bỏ công sức cũng rất nhiều mà!”

“Thật tâm, bỏ công sức cũng rất nhiều? Hả? Ngươi lợi dụng gia làm bao nhiêu chuyện bỉ ổi, hôm nay cũng đã người ta phơi bày ra ngoài ánh sáng rồi, ngươi là óc heo sao? Thế tử phi Lộ Vương phủ là người để ngươi tính kế được sao?”

Lưu Uyển Nguyệt thấy vậy cười lớn: “Gia, ban đầu người thoải mái nhất không phải cũng là người sao!”

Điền Trăng Khang sững sờ, thận trọng liếc nhìn sắc mặt càng lúc càng đen của Điền Đại lão gia, vội vàng đạp một cước lên Lưu Uyển Nguyệt: “Kẻ độc phụ này, hôm nay gia muốn hưu thê, nếu như không phải hôm đó ngươi chuốc gia say, gia làm sao có thể u mê với nữ nhân của Lưu Nhân Quý!”

“Ngươi. . . .”

Lưu Uyển Nguyệt che bụng mình. . . . phía dưới đã thấy máu hồng.

Lưu Uyển Nguyệt bị bỏ!

Mấy ngày nay tin tức hung bạo cứ từng cái từng cái đến, Lưu Uyển Thanh đã không còn quá kinh ngạc. Trúc Lục đứng một bên nói: “Hừ, ác giả ác báo, chủ tử, bây giờ chúng ta mới ăn ngon được.”

Lưu Uyển Thanh chọc trá nàng một cái: “Ngươi a.” Nhưng trong trong lòng lại có chút mờ mịt, Lưu Uyển Nguyệt bị bỏ? Điền Trăng Khang bị bãi quan! Mà Viên Nhi đã chết rồi. . . Đại tẩu trở về nhà mẹ đẻ, từng chuyện từng chuyện, lần lượt từng cái, bây giờ, nàng lại có cảm giác như chút yên tĩnh trước khi giông bão, bị ý tưởng này khiến sợ hết hồn, thân thể Lưu Uyển Thanh ngẩn ra.

Trúc Lục thấy vẻ mặt mờ mịt của nàng, quan tâm hỏi: “Chủ tử, người bị sao thế? Không phải người đang đồng tình với đại tiểu thư chứ, nàng bị như ngày hôm nay đều do nàng tim đấy!”

“Đương nhiên không phải, người như vậy, tất nhiên phải tự nhận lấy quả đắng, ta chỉ đang cảm thấy việc đời khó đoán, từ sau khi có thai, mọi chuyện giống như vĩnh viễn không dừng lại, lầm lượt từng chuyện xảy ra.”

“Muốn nô tỳ nói, đây chính là ác giả ác báo! Đại tiểu thư đang có cuộc sống khá tốt, thế mà lại luôn lén lút gây phiền toái cho người, thật không hiểu nàng nghĩ như thế nào nữa!”

. . . . . .

Không đợi Lưu Uyển Thanh hoàn toàn tiêu hóa hết chuyện xảy ra vào mấy ngày nay, bản thân n