
ay không còn chưa biết!” Lưu đại lão gia nói.
Lưu đại phu nhân gật đầu, lại hỏi :”Bên phía nương, chúng ta phải nói sao?”
“Nàng đi nói cho nương biết đi, đây cũng không phải việc nhỏ.”
“Vâng, thiếp đi đây.” Nói xong Lưu đại phu nhân trừng mắt với Lưu Nhân Quý :”Con nửa tháng nay không thèm về nhà, đi thăm vợ con đi, nương vẫn đang chờ ôm cháu trai đây!”
Lưu Nhân Quý nhíu mày thở dài cũng đành gật đầu.
— —— ——
Lưu lão phu nhân nghe Lưu đại phu nhân kể xong cũng thở dài, lại vỗ tay nàng an ủi :”Là phúc thì không phải là họa, xem vận mệnh của Thanh nhi, nếu đã định như vậy, chúng ta chỉ có thể chuẩn bị nhiều đồ cưới cho Thanh nhi . Lỡ như sau này Thanh nhi lại kém quá xa Lỗ Vương quận chúa, mới phải chịu nhiều ủy khuất. Cũng may tiểu thế tử là một đứa ngốc, chờ sau này Thanh nhi mang thai, sinh ra đứa con trai trưởng khỏe mạnh, vậy xem như con bé có thể đứng vững ở Lộ Vương phu, nếu con trai lớn lên bình an, thì đó chính là thế tử! Con cũng đừng quá lo lắng, Thanh nhi là đứa bé hiểu chuyện lại biết để ý, rất có phúc khí.”
Lưu đại phu nhân gật đầu :”Nương nói đúng, chỉ là trong lòng con…”
“Ôi, ai không như vậy, ta yêu thương, mấy năm qua nhìn Thanh nhi lớn lên, nhưng đây là số mệnh của Thanh nhi!”
— —— ——
Lộ Vương phủ
Sau khi Lộ Vương gia đi rồi, Vương phi nắm chiếc khăn trong tay, thở dài :”Đây đúng là nha sào sinh phượng* (chim phượng sinh ra trong tổ chim quạ), không ngờ Vương gia lại đồng ý chuyện này, xem ra Lưu Uyển Thanh thật có phúc!”
“Chủ tử, người có tấm lòng khoan dung, Vương gia vẫn rất kính trọng người!”
“Kính trọng? Ta trừ được kính trọng ra thì còn có cái gì? Con tiện nhân kia….liều mạng mang thai thì được cái gì? Chẳng qua chỉ là một thứ nữ mà thôi, hừ, chẳng lẽ còn muốn để Vương gia phong con nàng làm quận chúa? Nàng ta cũng xứng sao? Không phải là chỉ có vài phần giống với con tiện nhân kia thôi sao? Hừ! Ta ngược lại muốn nhìn kĩ xem, nếu sau này nàng ta biết mình chỉ là một vật thay thế, sẽ có sắc mặt ra sao!”
Thôi ma ma hoảng sợ :”Chủ tử, đây chính là chống lại Vương gia đó, người phải nghĩ lại a!”
Vương phi buồn bực khoát tay :”Ta biết rõ điều đó, nhưng trong lòng ta hận, Vương gia cứ vậy mà không quan tâm ta, cho nên cũng như thế không quan tâm Khang nhi sao? Dĩ nhiên là có quan tâm hơn so với ta, bảo ta sai người đi trao đổi thiếp canh? Đồng ý để Khang nhi cưới một tiểu thư dòng chính danh bất chánh, ngôn bất thuận? Hừ, vốn gốc cũng chỉ là một thứ nữ do tiện thiếp sinh ra thôi….Ông ấy không sợ sau này Khang nhi bị người ta chế cười sao? Cứ như thế chẳng quan tâm gì tới mặt mũi của Khang nhi sao? Cứ để mặc Khang nhi hồ đồ? Nhất định do con tiện nhân kia nói gì đó với Vương gia, nàng ta đúng là không muốn nhìn thấy Khang nhi sống tốt!”
“Chủ tử, người đừng nóng giận, tuy thân phận của Lưu Uyển Thanh không cao, nhưng nghe đồn cũng là một người hiểu chuyện, nhanh sắc cũng đoan trang, đến lúc đó để các ma ma quản giáo dạy dỗ lại nàng cho tốt, dù sao cũng là người thế tử gia thích. Chỉ cần nàng có thể sinh cho thế tử gia một con trai trưởng khỏe mạnh là được, không phải người cũng sẽ thoải mái hơn sao!”
Lộ Vương phi, hé mắt, trong mắt xẹt nhanh qua một chút tính toán, khoát tay :”Thôi…thôi…việc này ngươi lo liệu đi!”
Thôi mụ mụ thở dài liền gật đầu :”Vâng!”
Chương 44
Thôi thì cứ bất chấp post lên đi!
“Tiểu thư! Tiểu thư!” Trúc Tâm vội vàng chạy vào. Trong phòng, Đông Mai thấy Lưu Uyển Thanh hơi nhíu mày, liền mở miệng hỏi :”Nhìn muội xem, mao mao táo táo (hấp tấp, hậu đậu), có chuyện gì ?”
Trúc tâm vỗ ngực, thở hổn hển nói : ” Tiểu thư, là đại hỉ của người!”
“Đại hỉ?” Lưu Uyển Thanh ngẩng đầu, nghi ngờ chờ Trúc Tâm nói tiếp.
“Lộ Vương thế tử đến, nói muốn xin cưới tiểu thư! Tiểu thư sẽ làm thế tử phi đó! Hiện tại thế tử đang ở viện lão phu nhân!”
“A?” Lưu Uyển Thanh có chút sửng sốt, Đông Mai đứng một bên cũng mang vẻ mặt vui mừng, chạy tới nắm tay Trúc Tâm :”Thật ư? Chuyện này không thể nói càn đâu!”
“Đương nhiên là thật!” Trúc Tâm gật đầu khẳng định, vội vàng quay sang nhìn Lưu Uyển Thanh nói :”Tiểu thư, là thế tử phi.”
Lưu Uyển Thanh nhìn Đông Mai vui mừng, nhưng trong lòng nàng lại thấp thỏm bất an…Siết chặt khăn thêu trong tay, trong đầu lại hiện lên một màn ở rừng mai ngày ấy…Vì sao hắn lại muốn cưới nàng? Thế tử phi? Cho dù là kế tử phi, sợ rằng cũng quá xa vời với nàng, Vương phi cùng Vương gia đồng ý rồi sao? Nhưng nếu không đồng ý, làm sao hắn dám liều lĩnh tới đây.
“Tiểu thư?” Đông Mai thấy Lưu Uyển Thanh không nói gì, thắc mắc :”Đây là chuyện tốt, là thiên đại hảo sự (chuyện vui nhất trên đời), sao tiểu thư lại không vui mừng?”
Lưu Uyển Thanh thở dài :”Bát tự còn chưa phiết một nét, thiếp canh cũng chưa trao đổi, huống hồ loại chuyện này ta đâu thể suy nghĩ nhiều, tất cả đều nghe mẫu thân ta, Trúc Tâm…những lời này muội đừng đi nói ra ngoài, ngộ nhỡ không thành, chúng ta cũng không biết thu dọn lời đồn như thế nào!”
“Nhưng…bây giờ sợ là toàn bộ Hầu phủ đều biết, thế tử gia tới chính là…”
Đông Mai vội vã kéo Trúc Tâm, ý bảo nàng xuống dưới, Trúc Tâm