
sắp xếp mấy bài kiểm tra thì tôi lên toe toét:
– Thầy… hồi hôm bữa hát hay quá đi. Bữa nào đi hát karaoke nha. Cho em thưởng thức “giọng ca vàng” của thầy nữa đi. Không thua gì ca sĩ.
Anh nhìn tôi đẩy gọng kính lên, bĩu môi:
– Không rảnh. Bận bù đầu đây. Với lại “giọng ca vàng” mà, hát lung tung, vàng mất giá.
Tôi hếch mũi cười nụ:
– Thấy ghê không. Toàn là vàng giả mà thầy cứ kiêu. Hi hi hi.
Sinh cũng nhìn tôi bật cười:
– Người đẹp kiêu mới có giá. Ha ha ha.
Cái cách nói của Sinh làm tôi rùng mình. Hình như càng ngày, anh tập cái tính “tới luôn” giống tôi thì phải. Nếu vậy, tôi cần cắt đứt mạch ngay lập tức, một người đẹp biết mình đẹp thì thật là nguy hiểm. Tôi nhướn mày cười với Sinh cắt đuôi luôn:
– Phải. “Giá hành, giá hẹ” ngoài chợ giờ rẻ lắm thầy. Chỉ cần 2.000 là em quơ nguyên nắm luôn.
Nghe xong nụ cười trên môi Sinh chợt tắt, anh lườm tôi:
– Lúc nào em cũng là kẻ dập tắt niềm vui của người khác là sao? Rảnh quá thì đi xuống dưới lấy dùm tôi ly nước. Hậu tạ sau.
Tôi tủm tỉm:
– Được. Thầy nói đó nghe.
Tại phòng giáo vụ, tôi vừa đứng rót nước vừa nhớ lại cái lườm của Sinh khi nãy, tự nhiên tôi cười khúc khích. Làm mấy thầy cô giáo ngồi gần đó (kể cả Andrew) đều tròn mắt nhìn tôi xong rồi họ tự nhìn nhau. Chắc họ đang nghĩ là tôi bị điên. Tôi nén cười, cắn môi lại, rót cho đầy ly nước rồi phóng đi mất.
Trong khi Sinh uống cạn ly, thì tôi chìa tay mè nheo:
– Thầy… đồ hậu tạ đâu?
Sinh để ly nước xuống và nhìn tôi gỡ mắt kiếng ra lục cặp rồi quay qua tôi:
– Không có đồ gì đáng giá ở đây. Thôi để kì sau đi.
Tôi xụ mặt:
– Thầy hứa lèo… Mốt đừng sai em xuống dưới lấy nước nữa.
Anh gãi đầu nhăn nhó:
– Thiệt là giờ không có cái gì đẹp hết. Kì sau nhé.
Tôi phụng phịu:
– Không. Đưa bây giờ… còn không thì… – Tôi dậm chân rồi suy nghĩ. Tôi chỉ vào môi mình mỉm cười:
– … Không thì… một nụ hôn thầy nhé. Không đáng giá nhưng cũng được thầy ạ…
Sinh trợn mắt nhìn tôi một lúc, anh bèn gật gù đứng lên:
– Được thôi. Cái đó chấp nhận được.
Tôi trợn mắt lùi lại:
– Ê! Thầy làm thật hả. Cái đó em giỡn thôi mà. Thầy làm em sợ đó.
Vẫn với vẻ tỉnh bơ anh tiến về phía tôi:
Người lớn không nói chơi. Cái này thể theo lời yêu cầu mà. Với lại em cũng thích tôi mà, đúng không? – Vừa nói anh tiến gần tôi hơn nữa. Tôi lùi sát tường nín thở, hoảng hốt xua tay loạn xạ về phía Sinh:
KÌ ĐÀ CẢN MŨI (2)
– Em giỡn thôi mà. Đừng làm thật chứ. Cứu tôi với…
Anh chụp lấy tay tôi, đưa mặt sát gần lại còn tôi thì quay qua chỗ khác nhằm né tránh khuôn mặt anh với đôi mắt nhắm tịt, nín thở, toát mồ hôi lạnh.
Bất thần Sinh đưa tay lên nhéo mũi tôi vặn vẹo gằn giọng:
– Tôi bảo kì sau là kì sau. Dám đòi quà tôi trắng trợn vậy hả? Dám giỡn với tôi hả? Hôn gì mà hôn. Con nít con nôi. Chừa chưa? Chừa chưa?
Lúc đó, tôi chỉ còn biết kêu oai oái. Chợt, Andrew bước vào, hắn há hốc miệng chữ A, mắt chữ O trước tình huống này. Sinh thoáng đỏ mặt, anh bỏ tay xuống rồi bỏ tôi ra, đi lên bàn thu dọn cặp sách. Trước khi đi xuống, Sinh quay bảo tôi:
– Tắt đèn, tắt quạt giùm. Thank you.
Lúc đó Andrew nhìn tôi dò hỏi:
– You seem to like him very much? (Cô hình như thích ổng nhiều nhỉ?)
Tôi quay qua mỉm cười với hắn:
– No, you’re wrong. I don’t like him… (Không tôi không có thích ông ấy…) – Hắn ôm ngực thở phào thì tôi tiếp:
– … I’m in love with him. (Mà là tôi yêu ổng).
Ngay lập tức hắn quát um lên làm tôi giật mình:
– I forbid it! Don’t get so close to him again. Look at yourself; you’re too low and ugly to love him. Know thyself. Stay away from him. (Tôi cấm cô. Đừng tới gần ổng lần nữa. Và cô nên nhìn lại mình đi, xấu xí và thấp hèn. Cô không biết thân phận hả? Tránh xa ổng ra).
Sau khi phun một tràng, hắn trừng mắt nhìn tôi rồi bỏ đi. Tim tôi bấy giờ hãy còn đập thình thịch, tôi dựa vào tường thở dốc, tôi sợ và giận run người. Hắn nói tôi xấu xí thì có thể được nhưng thấp hèn là một sự xúc phạm ghê gớm. Sao hắn có thể xúc phạm người khác ghê gớm thế cơ chứ? Mà tôi vẫn không hiểu, tôi đã làm gì hắn để hắn phải nổi điên lên như vậy?
Những ngày sau tôi cố tình tránh mặt Andrew để bảo đảm là tôi không làm gì cho hắn nổi điên bất tử như hôm trước. Nhưng hễ mỗi lần tôi tìm cách đến gần Sinh, hắn lại lăng xăng kiếm chuyện này chuyện nọ để hòng tách anh ra khỏi tầm mắt của tôi.
Cứ thế những lần nói chuyện giữa anh và tôi ít dần. Tôi cảm thấy như một phần trong mình bị tước đi, tôi không chịu nổi điều đó. Tôi nhớ anh mặc dù tôi luôn thấy anh trong tầm mắt nhưng không thể nào đến gần anh được. Tôi bèn tìm mọi cơ hội để được gần anh như hồi nào, chính vì thế tôi phải căng óc ra canh chừng để không đụng Andrew để lại được nói chuyện với Sinh.
Nhưng hầu như không có cơ hội, ngày nào Andrew cũng đến trường cả và hắn không cho tôi một cơ hội nào để gặp anh dầu là một chút. Sinh dường như cũng nhận thấy là dạo này tôi không trêu chọc anh nữa. Ngay cả một cái cười dành cho tôi cũng không được trọn vẹn trên môi…
Hôm nay là một ngày thứ bảy nhàm chán vì Andrew cũng có đi dạy và hắn lúc nào cũng kè kè bên Sinh. Hắn buôn toàn chuyện