
mà. Nỡ nào làm thế với tôi… Kể cả con bé My cũng ngạc nhiên, nó xoay sang hỏi tôi:
– Chị ơi, thầy đâu rồi, hôm nay thầy nghỉ hả? Em không thích đâu, không chịu học cô này đâu, nhìn mặt dữ quá đi.
Tôi cũng đang thắc mắc y như nó vậy trời “Ổng đâu rồi?”. Tốt nhất, tôi cứ việc giữ vững lòng tin là tiết sau ổng sẽ vô… hy vọng là vậy!
Bà cô xinh đẹp dạy thế lạ hoắc này là cô An – nổi tiếng dữ nhất trường. Sao cái trường này cho toàn giáo viên khủng bố không hà, không được một lúc an bình nữa. Đang suy nghĩ vẩn vơ thì cô An đập cây thước xuống bàn tôi cái cộp làm cả tôi và con bé My đều giật mình. Cô đến gần bảo tôi:
– Đứng lên đọc chapter 13 cho tôi, nãy giờ thả hồn đi đâu vậy?
Tôi luống cuống cầm sách đứng lên. Trời! Hôm nay tôi sao vậy? Lại còn cầm ngược sách nữa. Tôi bèn lật đật quay sách lại. Hỏng bét, nãy giờ có theo dõi đâu mà biết phần nào để đọc cơ chứ. Tôi gãi đầu gãi tai:
– Ơ… dạ thưa cô. Xin lỗi vì em chểnh mảng, nhưng chúng ta đang học đoạn nào cơ ạ?
Cô An đập thước xuống bàn cái rầm lần nữa, cau có:
– Đi học mà vậy đó hả? Đang nghĩ tới “anh” nào nên mới vậy? Đoạn 13b đó. Đọc sai chữ nào là chết với tôi.
Hic hic,… bà cô này dữ quá,… tôi thà bị “ông già” kia đì còn hơn. Mà ổng nỡ nào biến mất thế?… Thầy ơi là thầy! Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
– Đọc sai rồi, tối về chép phạt! Mai nộp.
Một tiếng gõ chát chúa vào bàn một lần nữa, tôi thất kinh đánh rớt cuốn sách. Cô An lừ mắt nhìn và bảo tôi ngồi xuống rồi rảo bước qua bên dãy mới tìm một nạn nhân xấu số khác… Hôm nay đâu phải ngày 13 mà xui dữ trời. Chắc trời đang phạt tôi đó, đúng là có “đồ quý mà không biết giữ”… À trong trường hợp này phải là có “người quý mà không biết giữ”… Tôi thở dài liếc qua con bé My lúc này cũng đang ngồi run cầm cập, nó nắm chặt cánh tay tôi thều thào:
– Em sợ… bà này quá… em không chịu đâu. Sinh trở lại đi. Em thích mỗi thầy thôi!
Con nhỏ này, nó làm như có mình nó “nóng ruột” vậy, tôi cũng thế mà. Giờ mà có cách nào biết ổng đang làm gì, ở đâu? Tôi tình nguyện ăn chay một ngày… Tiếng chuông hết tiết vang lên, tôi khấp khởi mừng trong bụng thế là thoát được bà cô này một lúc rồi, khỏe quá.
BỆNH (2)
Tôi nhanh chân chạy vội xuống hành lang, tranh thủ hít thở chút khí trời. Nãy giờ trong lớp, ngột ngạt chết được. Khi đi ngang phòng giáo vụ, tôi thấy cô Duyên dạy môn Vocabulary đang nói chuyện với ai đó. Reng…!!! Đã đến giờ phải lên lớp, tôi định bước đi nhưng lời cô Duyên đã níu chân tôi lại:
– Hôm nay anh bệnh à? Có lên lớp dạy tiết cuối được không? Sao mà bệnh? Giận con bé kia quá hóa bệnh hử. Chuyện lớn nghen… mà con bé đó công nhận cá tính dữ hen, làm cho thầy Sinh khó tính nhất trường ta bệnh mới ghê chớ.
Là Sinh à? Hôm nay anh bị bệnh sao. Ôi! Tội nghiệp! Tôi căng tai lắng nghe loáng thoáng tiếng anh:
– Trời, tôi đâu rảnh cỡ đó. Ai thèm bệnh vì giận nó. Chỉ là cảm nắng thôi mà. Cá tính hả? Ai nói? Tính của chim đúng hơn… lóc cha lóc chóc. Tôi trị tới nơi luôn cho coi.
Tôi nghe tiếng cô Duyên cười:
– Sinh làm như tôi không biết tính Sinh vậy. Đã bao giờ tôi thấy Sinh cay cú thế đâu? Mà làm gì đì con người ta dữ vậy, tha nó đi… Con nít mà. Nó mới chọc một tí mà đã…
– Con nít gì? Con nít quỷ thì có. Nó dám tán tỉnh thầy giáo cơ chứ… – Anh hậm hực.
Tiếng cô Duyên lại cười rúc rích:
– Nó thấy sao nói vậy thôi. Ai tán tỉnh gì đâu, Sinh khó tính quá đó.
– Không biết! Tôi ghét con gái quậy lắm. Tôi trị cho hết quậy luôn. – Tiếng anh lại dấm dẳng.
Vừa lúc đó cô Duyên bước ra bậc cửa đụng phải tôi đang đứng ngay góc tường. Cô cười tủm tỉm khi thấy tôi, tôi ngượng ngùng chẳng biết nói gì. Dường như cô đã biết và lên tiếng gỡ rối cho tôi:
– Em tìm thầy có phải không? Thầy đang ở trong đó. Em có muốn vào nói chuyện không?
Tôi vội lắc đầu quầy quậy:
– Không, em chỉ vô tình đi ngang đây thôi. Em phải lên lớp bây giờ nè. Chào cô ạ! – Nói xong tôi chạy biến.
Tiết học của cô An trôi qua một cách nặng nề, tiếng đồng hồ tích tắc càng làm tôi sốt ruột thêm. Tôi làm bài một cách chán chường. Tôi cảm thấy giờ Conversation do cô đứng lớp căng thẳng giống như giờ thẩm vấn tù nhân vậy. Với cây thước đập đi đập lại trên tay cùng với bộ đồ vest đen và đôi kiếng cận to đùng và tóc búi cao, cô An trông giống như một cai ngục thực thụ.
Tôi đưa tay lên miệng ngáp một cách mệt mỏi. Con bé My cũng có tâm trạng y chang tôi, nó cũng đưa tay lên ngáp rồi gục lên gục xuống. Nó thì thào với tôi:
– Bà này dạy chán quá chị ạ, giờ Conversation mà vầy đây. Biết vậy, hôm nay em ở nhà còn hơn.
Tôi khoanh tay lắc đầu:
– Thôi, lỡ rồi. Ngồi cho hết giờ đi. Tự nhiên giờ đối thoại lại đi ngồi đọc ba cái đoạn văn dài lê thê. Vậy mà conversation cái nỗi gì. Đây cũng chán lắm.
Bé My phùng mang thổi phù một cái làm bay lủa tủa mấy chùm tóc nơi mái ngố, ngắm kĩ tôi cũng thấy con bé này dễ thương lạ. Nếu là con trai tôi cũng sẽ thích nó. Trông nó khá đáng yêu với làn da trắng hồng đặc trưng của con gái Bắc, nụ cười tươi như hoa với hai cái răng khểnh và một mái tóc mượt được tết hai bên và kẹp đầy những con cánh cam nho nhỏ đủ m