
gơ của con trai khi nhìn một nhà ba người ngồi ở ghế trên. Tình cảnh này, đừng nói Doãn Khác, chính nàng cũng cảm thấy đau đớn. bọn họ mới là người một nhà, còn hai mẹ con đứng trước mặt họ, bất quá chỉ là những kẻ hèn mọn dựa dẫm vào họ mà sống thôi. Đại sảnh chợt im phăng phắc, ai nấy đều hứng thú quan sát cảnh tượng này. Khi ma ma dẫn Mỹ Ly và Doãn Khác quỳ xuống tấm lót đẹp đẽ, Tĩnh Hiên siết chặt lấy tay vịn ghế, y không nỡ nhìn ánh mắt của hai mẹ con. Mỹ Ly nói xong lời chúc tụng, dập đầu theo đúng nghi lễ, Tố Doanh tươi cười gật đầu chấp nhận, ban thưởng bao lì xì thật dày. Sau mẹ con Mỹ Ly còn rất nhiều người khác theo lệ làm lễ chúc tết, ban hát vẫn tiếp tục diễn, Mỹ Ly thò tay nắm lấy tay Doãn Khác, “Có đói bụng không?” Bàn tay nhỏ bé ướt lạnh mồ hôi…
Cơn lạnh làm tim nàng se thắt, làm thân nàng đau đớn còn hơn bị đâm bởi thanh chủy thủ sắc bén nhất. Sự khác biệt trần trụi giữa chủ và tớ quả thực quá đỗi tàn khốc với Doãn Khác thơ dại. Đệ đệ, a mã, trong một thoáng đã cách cậu thật xa, xa đến mức cậu thấy mình tủi nhục. So với những ngày thơ ngây quá vãng, giờ cậu đã cảm nhận dược có sự thay đổi, em trai không còn là em trai, vì ma ma dạy lễ nghi nói là về sau, trong những dịp chính thức, cậu không thể gọi thẳng tên Doãn Giác mà phải gọi là thế tử. “Doãn Khác…” Là người mẹ, nắm lấy tay con trai, nhưng nàng có thể nói gì được? Đây chỉ là bắt đầu thôi, cuộc đời cậu sau này sẽ vĩnh viễn bị đóng dấu nung “con vợ lẽ”! Nếu có thể, nàng sẵn sàng thay con chịu mọi ủy khuất và hèn mọn, gấp mấy trăm lần, mấy ngàn lần cũng được! Nhưng đây là nỗi thống khổ không ai gánh vác được giùm ai, nàng chỉ đành tuyệt vọng đứng nhìn mối sầu thương của Doãn Khác.
Nàng có thể giúp gì được cho con đây? Sự hèn mọn thấp kém của nàng cuối cùng đã lan tới con trai rồi. Doãn Khác là một đứa bé rất nhạy cảm, Mỹ Ly thậm chí nhìn thấy rõ ràng nỗi thương xót và đau lòng trong mắt con. Không chỉ mình cậu, người mẹ mà cậu yêu thương cũng phải quỳ xuống trước mặt mẹ của em trai, đối với một đứa bé mà nói, nghi lễ trông bề ngoài giản đơn đó thực chất lại quá sức nặng nề. nhưng cậu vẫn mỉm cười ngọt ngào với ngạch nương, “Con muốn ăn bánh trôi, ngạch nương có muốn ăn không?” Tuy còn nhỏ, nhưng cậu cảm thấy rất có thể ngạch nương cũng đau lòng giống mình, cũng như lúc cậu buồn, ngạch nương tìm trăm phương ngàn kế để cậu vui, lúc ngạch nương đau lòng, đến phiên cậu dỗ dành mẹ: “Ngạch nương, cái tên mặt hề kia nhìn tức cười quá!” Khuôn mặt tươi tỉnh cố tỏ ra chân thật của con chính là vốc muối xát vào vết thương nhỏ máu của nàng, đau đến mức mắt nàng mờ hẳn đi. Nhưng nàng không thể khóc được, nàng là chỗ dựa cho con trai, làm sao có thể để con nhìn thấy mặt yếu ớt của mình!
“Đúng là tức cười thật!” Nàng cố nhếch môi lên. Khi Doãn Khác nũng nịu dụi đầu vào người nàng, cọ qua cọ lại như mèo con cố làm nàng vui, trái tim nàng như bị nước sôi dội bỏng. Con ơi, ngạch nương có thể làm gì cho con? Có thể vì con mà làm gì được đây? Tiệc tàn hồi lâu, Tĩnh Hiên mới sang phòng Mỹ Ly. Y định đi thẳng đến thư phòng nghỉ đêm, vẻ trầm lặng bi thương của Mỹ Ly khi nhìn y còn nặng nề hơn ngàn vạn câu trách móc, y chỉ muốn khuất mắt cho đỡ đau lòng. Nhưng y lại không nỡ để nàng một mình. Đêm nay, đối với nàng, đối với Doãn Khác, đều quá sức khốc liệt. Trong phòng, ánh nến mờ ảo, nàng nằm trên giường, lưng quay về phía y.
Tĩnh Hiên cởi áo, nhẹ nhàng nằm xuống cạnh nàng, “Mỹ Ly…” Y biết nàng chưa ngủ, bèn vươn tay ôm lấy nàng. Y đột ngột dừng tay, từ thân thể cứng nhắc của nàng, y cảm nhận sự kháng cự biến mất lâu nay đã quay trở lại. Nàng quá oán hận rồi sao? Im lìm, đêm giữa nàng và y chỉ còn im lìm ngự trị.
Chương 40
Chương 40: Nguyên tiêu
Hoa đăng tinh xảo sặc sỡ khiến cả Tử Cấm Thánh sáng rực như ban ngày, không gian về đêm càng huyền ảo rực rỡ, càng phô bày được vẻ phồn hoa xa xỉ. Mỹ Ly ngồi ở hành lang, nơi xà ngang nào cũng treo đầy đèn lồng, các phúc tấn mệnh phụ hôm nay đều đến đông đủ. Được hoàng thượng triệu kiến thưởng đèn là vinh dự hiếm hoi, do vậy ai cũng vui tươi cởi mở, ánh đèn hòa cùng tiếng cười tôn lên cảnh tượng thái bình, phú quý huy hoàng đến cực điểm. Lửa trong lò than bên cạnh chập chờn vì gió, Mỹ Ly nhìn ngọn lửa, chẳng thấy chút ấm áp nào.
Bát Bộ Bát Trận đang cất trong ngực áo nàng, chỉ là tấm bản đồ mà nặng và lạnh như băng đá, làm nàng tức thở. Mấy ngày nay, hễ tiến cung, nàng đều mang theo trận đồ bên mình, nhưng mỗi lần có cơ hội dâng lên hoàng thượng, nàng lại lần nữa bỏ qua. Điều nàng cần nói với hoàng thượng, cầu khẩn hoàng thượng, không phức tạp chút nào, cảm giác lưỡng lự giống hệt những lần nàng muốn nói rõ thân phân của Doãn Khác cho Tĩnh Hiên nghe vậy. Lời đã tới môi, nhưng lòng đột nhiên tuyệt vọng. Bức trận đồ này nàng cất giữ cẩn thận suốt năm năm trời với tâm trạng đầy mâu thuẫn. Nó đúng là vật báu mà hoàng thượng luôn mong có được, nhưng cũng là củ khoai nóng, ăn thì ngon mà cầm thì bỏng tay. Nàng định kể với Tĩnh Hiên, nhưng liệu y có đứng về phía Doãn Khác không? Doãn Giác cũng là con trai y, thậm ch