
vương gia đã đáp ứng việc điều cha trở lại kinh thành, thánh chỉ mấy hôm nữa xuống đây. Đến lúc đó cha sẽ đi kinh thành tiền nhiệm, vừa lúc đồng hành đưa con về kinh thành thành hôn.”
Khi cha nói những lời đó vẻ mặt cực kì thành kính, ta yên lặng nhìn người nửa ngày, cuối cùng xoay người trở về phòng.
Ngày cứ như vậy một ngày một ngày trôi, theo đúng như lời cha nói mấy ngày sau thánh chỉ tới, điều cha về kinh. Hôn sự của ta cũng đã định, đó là ngày mùng hai tháng hai.
Không biết có phải trùng hợp hay không, đó cũng là ngày sinh nhật mười sáu tuổi của ta.
Ngày chúng ta chậm rãi tiến kinh, bách tính Hàng Châu theo lệ thường sắp hàng đôi đưa tiễn, tất cả đều nước mắt như mưa mà thắp hương bái Phật trong miệng lầm rầm: “Bồ Tát thật sự hiển linh” , cha nhìn thực cảm động, vì thế cả nhà ta cũng đều thực cảm động.
Ta lạ nước lạ cái phát sốt nhẹ, đến tận ngày bái đường đầu óc vẫn còn mờ mịt cộng thêm mũ phượng nặng muốn chết áp vào, người choáng váng. Các Hỉ nương (người chăm sóc cô dâu) dìu thẳng ta vào phòng cưới, ta ngồi bất động trong căn phòng đỏ rực đôi mắt ngong ngóng nhìn vào chiếc bàn trống rỗng. Gạt người! Không phải tục lệ ngày cưới sẽ đặt một ít hoa quả, long nhãn hay đậu phộng để cầu may mắn (tiện thể có ít điểm tâm) hay sao? Đến lượt ta cái gì cũng không có thế này?
Chắc chắn lại là “ý tốt” của Ngôn Thù, bỏ qua tục lệ này không để ta ăn.
Bụng đói dạ dày xót, quần áo nặng nề, ta dựa vào bên giường lơ mơ ngủ. Mang máng lại nghe tiếng thị nữ hành lễ, cửa phòng mở, cửa phòng lại đóng, một người khoan thai bước đến trước mặt vươn tay định đụng ta, ta tỉnh giấc.
Người kia quả nhiên chính là Ngôn Thù.
Chỉ thấy hắn cũng mặc toàn màu đỏ, càng làm khuôn mặt như quan ngọc thêm diễm lệ vô song, cười đến sáng lạn, ta cảm nhận được nguy hiểm, không ngừng lui về sau. Nhưng hắn lại cực kỳ vô sỉ theo sát, dùng một loại thanh âm ngọt ngào phát ớn kêu: “Nương tử— “
Ta nhất thời nổi da gà rầm rầm, vội vàng lấy tay đẩy hắn: “Ngươi đừng tới đây a!”
“Nương tử, đừng sợ, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta…”
Ai chẳng biết là đêm động phòng hoa chúc, nhưng chú rể là một Xà Yêu, ai có thể vui sướng cho được? – “Đừng đụng ta a!” Ta liều mạng đâm bổ về phía sau giường, ngay lập tức phát hiện mình tự chui vào rọ, lưng lùi đến sát vách tường không thể lui hơn nữa, mà hắn, quả nhiên không buông tha một tia cơ hội, đi theo lên giường, giang hai tay cánh tay như rắn quấn quanh.
Ta sợ tới mức tim đập rộn, vội vàng rút trong ngực ra chuỗi hạt châu – lúc trước lấy trộm của Đại nương, nghe nói là xin lộc từ Bồ Tát có khả năng trấn yêu trừ tà – nhắm chặt mắt, hướng vách tường run run kêu: “Yêu, yêu vật lui tán, bồ, Bồ Tát hiển linh!”
Trên tay bỗng nhiên nhẹ bỗng, quay đầu lại nhìn, chuỗi phật châu đã nằm trong tay Ngôn Thù, hắn khinh miệt nhìn chuỗi phật châu, sau đó tiện tay ném về sau, xoảng, phật châu rơi xuống đất, dây đứt – hạt châu văng tung tóe.
Trái tim ta cũng theo đó vỡ nát.
“Mấy thứ này đối ta là vô ích, nương tử của ta…” Ngôn Thù giọng nói trầm xuống, đôi môi mềm ướt kề sát tai ta làm ta bỗng dưng không thể nhúc nhích, toàn thân cứng ngắc đồng thời các cảm giác lại hết sức rõ ràng cơ hồ cảm tưởng như thấy từng sợi lông tơ theo bờ môi hắn chạm đến mà dựng đứng lên, run sợ không ngừng.
“Xin, xin, xin ngươi…”
“Đừng sợ…”
“Không, không, không cần…”
“Ngoan…”
Ta cảm thấy thẹn khi chính mình “Trình diễn” màn đối đáp khuôn sáo cũ rích này, càng thẹn hơn với cái sự kiện “động phòng”, mũi chua xót, tại lúc tuyệt vọng hết sức, nhịn không được kêu to một tiếng: “Mẹ…”
Hắn đột nhiên dừng lại.
Ta nhắm mắt lại, qua một lúc lại thấy mũi bị túm, đành phải mở to mắt, chỉ thấy trong ánh nến đỏ rực Ngôn Thù vẫn mang khuôn mặt bất hảo như trước, khẽ mỉm cười, mang theo ý trêu cợt cũng mang theo sủng nịch.
“Ngốc ơi, đùa nàng chút.” Hắn véo véo mũi ta, sau đó xoay người xuống giường.
Áp lực cũng theo hắn rời đi bỗng dưng quanh ta thoải mái há miệng thở dốc, trong tai nghe hắn hỏi: “Đói không?”
Ta vội vàng gật đầu.
Hắn mở cửa phân phó gì đó gần như là ngay lập tức bên ngoài dâng lên một chiếc giỏ, xa xa ta đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức, tay chân mũi miệng đã sớm chuẩn bị! Ngôn Thù đóng cửa lại, đem ăn cái giỏ đặt trên bàn không đợi hắn gọi, ta đã khẩn trương chạy lại mở nắp ra rồi lại thất vọng một lúc — vốn tưởng rằng nhất định có sơn trân hải vị hào môn thịnh yến, không ngờ chỉ vỏn vẹn một tô mì.
Dù sao cũng tốt, đã đói bụng thì cái gì cũng tốt, huống chi bát mì này nhìn cũng ngon lành, ta hùng hổ đao to búa lớn ngồi xuống, rút chiếc đũa sắp sửa ăn như hùm như báo, Ngôn Thù lại giơ tay ngăn cản: “Chờ một chút, nàng có biết đây là sợi mì gì không?”
Ta ngây người một chút, Mì này thì có gì đáng chú ý? Chẳng lẽ làm từ gan rồng tim phượng hay sao?
Hắn nhìn ta đầy mong chờ, trề môi, mang máng thở dài, sau đó nhấn từng chữ: “Đây là mì trường thọ.”
Ta a một tiếng, lúc này mới nhớ tới hôm nay là sinh nhật. Hắn thế nào lại nhớ rõ làm ta không khỏi thấy ấm áp trong lòng.
“Nàng có biết mì trường thọ nên ăn như th