Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thủy tinh trong suốt, Mặt trời rực rỡ nhất ngày đông

Thủy tinh trong suốt, Mặt trời rực rỡ nhất ngày đông

Tác giả: Minh Hiểu Khê

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325122

Bình chọn: 10.00/10/512 lượt.

vẫn coi cậu là người bạn tốt”.

Đồng suy nghĩ khá lâu rồi cất tiếng: “Lẽ nào cậu không hiểu? Tại cậu đấy thôi!”. Thấy Hiểu Khê vẫn ngơ ngác, Đồng nói tiếp: “Việc Lưu Băng từ chối tình cảm của Thiết Sa Hạnh, đi yêu cậu khiến cô ta bị bẽ mặt, ai ai cũng biết. Thế nên Thiết Đại Kỳ trả thù Mục đại nhân để rửa nhục cho con gái. Nếu Lưu Băng không chịu nhận sai mà đính hôn với Thiết Sa Hạnh, Hải Hưng Bang của Thiết Đại Kỳ sẽ chính thức tuyên chiến với Liệt Viêm Đường”.

Hiểu Khê giật mình: “Chết rồi, mình đã nhớ ra rồi. Có lần bác Mục tới tìm Lưu Băng nói chuyện gì đó khá căng thẳng. Thái độ Lưu Băng rất cương quyết nhưng không kể lại cho mình nghe nên không rõ chuyện gì. Nhưng từ đó, cũng không gặp bác Mục nữa”.

Đồng mủm mỉm cười: “Chính là chuyện đính hôn đó. Do Lưu Băng khước từ Thiết Sa Hạnh, Thiết Đại Kỳ mới tức uất lên, tuyên bố đánh bại Liệt Viêm Đường”.

Hiểu Khê vẫn rất ngơ ngác, chả lẽ chuyện tình yêu trai gái lại có thể dấy lên làn sóng hận thù đến thế sao?

Đồng giải thích thêm: “Liệt Viêm Đường luôn là băng hội lớn nhất, được coi là anh cả trong các băng nhóm. Đây cũng là đối thủ khiến Hải Hưng Bang luôn phải đề phòng. Nếu Mục Lưu Băng kết hôn với Thiết Sa Hạnh, mối lo ngại này tự khắc sẽ mất vì hai bang hội sẽ là người một nhà. Trái lại, chuyện không thành, hai bang hội tức khắc càng trở nên thù địch”.

Hiểu Khê im lặng, thật không ngờ mọi chuyện lại trở nên phức tạp đến vậy. Hồi lâu sau, cô rụt rè hỏi: “Hiện nay, phần thắng đang về ai vậy?”.

“Hải Hưng Bang”, Đồng thản nhiên đáp.

“Sao cơ?”, Hiểu Khê kinh ngạc, “Chả lẽ Liệt Viêm Đường lại không mạnh bằng Hải Hưng Bang?”.

Đồng lại mất công giảng giải: “Đã biết thực lực và hư danh có khoảng cách thế nào chưa? Do nhiều năm ở trên đỉnh cao, Liệt Viêm Đường trở nên ngạo mạn và lơi lỏng, không chú ý đề phòng. Trong khi đó, Hải Hưng Bang luôn âm thầm nghĩ mưu tính kế, phát triển lực lượng, luyện tập ngày đêm… nên chuyện thắng không có gì khó hiểu”.

Hiểu Khê rụt rè: “Thế phải làm sao bây giờ?”.

Đồng đáp, giọng lạnh tanh: “Cách duy nhất là Lưu Băng phải nhận lời lấy Thiết Sa Hạnh. Nếu không Liệt Viêm Đường phải chấp nhận để Hải Hưng Bang thay thế”.

“Nếu Lưu Băng không chịu, chuyện gì sẽ xảy ra?”, Hiểu Khê cuống cả lên.

“Tất cả sẽ chết”, Đồng dội luôn cho cô một gáo nước lạnh, “Thiết Đại Kỳ sẽ không yên tâm nếu Mục đại nhân không chết”.

Hiểu Khê cứng lưỡi, không biết phải sao nữa, khó nhọc nuốt nước bọt, hỏi tiếp: “Lưu Băng có biết chuyện này không?”.

“Tất nhiên”, Đồng đáp.

Hiểu Khê hét lên: “Sao? Anh ấy biết mà vẫn để vậy ư?”.

Đồng cười buồn: “Lưu Băng nói cứ để ông ấy chết”.

Hiểu Khê sững sờ. Quả thực cô không tài nào hiểu nổi chuyện giang hồ, chợt cô giục Đồng: “Hay cậu trốn đi. Không thì chết mất!”.

Đồng lắc đầu: “Không được, Mục đại nhân nuôi mình từ nhỏ. Ai muốn hại tới đại nhân phải bước qua xác mình trước”.

Hiểu Khê rên rỉ: “Cậu muốn sống là người của Mục gia, chết là ma của Mục gia ư? Dở hơi quá đi!”

— —— —— —-

Ở nhà, Hiểu Khê ngồi ôm gối trên ghế suốt một tiếng đồng hồ. Cô im lặng, không nói năng gì, quên mất cả sự tồn tại của Lưu Băng ở đó. Anh nhìn cô, hẳn cô đang có chuyện gì phiền muộn, đành nhắc: “Sao em còn ngồi đó? Sáu giờ rồi đấy”.

Hiểu Khê bừng tỉnh, ngước nhìn đồng hồ: “Chết, muộn thế rồi sao? Em phải nấu cơm đã. Em đã xin công ty nghỉ phép mấy ngày”.

Lưu Băng ngạc nhiên: “Sao lại nghỉ? Em mệt à? Hay có chuyện gì?”.

Hiểu Khê lắc đầu: “Không có gì đâu. Suốt ngày bên ngoài ồn ào. Em chỉ muốn thay đổi một chút thôi”.

Lưu Băng biết ngay cô nói dối vì giọng của Hiểu Khê thật không tự nhiên tí nào. Anh hơi bực bội: “Em không muốn nói thì thôi vậy”.

Hiểu Khê chột dạ. Lẽ nào anh ấy nhận ra mình nói dối nhỉ? Tài ghê. Thấy Lưu Băng mặc áo khoác, Hiểu Khê lo lắng: “Anh đi đâu thế?”.

Lưu Băng dấm dẳng đáp: “Đi ra ngoài, không được sao?”, nhìn Hiểu Khê, anh tiếp, “Đi mua tạp chí”.

Hiểu Khê vội chạy vào phòng lấy áo khoác và kêu toáng lên: “Chờ em với. Anh đừng đi vội”.

Lưu Băng tay vẫn cầm cái nắm cửa, ngạc nhiên: “Em đi cùng làm gì? Chả phải em nói ở ngoài cả ngày chán ngấy rồi sao?”.

Hiểu Khê vội cười toe toét và đáp qua quýt: “Trời ơi, ở nhà cả ngày rồi, cũng phải ra ngoài hít thở không khí chứ”.

Hiểu Khê và Lưu Băng dắt tay nhau đi ra đường. Khác với mọi ngày, cô nép sát bên anh, và quay trái quay phải ngó nghiêng rất kỹ, điệu bộ rất lo lắng. Lưu Băng bất ngờ hỏi: “Em biết hết chuyện rồi phải không?”.

Hiểu Khê giật mình, lúng túng: “Biết hết gì cơ? Em có biết gì đâu?”.

Thấy Hiểu Khê lúng túng, Lưu Băng bật cười: “Ngốc ạ, mấy hôm nay em định làm vệ sĩ cho anh còn gì? Lúc nào cũng bám nhằng nhẵng, tưởng người ta không biết sao? Chắc chắn ai đó đã kể cho em nghe về chuyện xích mích của Liệt Viêm Đường và Hải Hưng Bang rồi”.

Hiểu Khê cảm thấy thật giận mình, sao mình lại dễ làm mọi chuyện lộ đến vậy? Cô ấp úng: “Anh không muốn kể cho em nghe còn gì? Vậy tại sao em phải kể cho anh?”.

Lưu Băng bẹo má cô, bật cười: “Nhóc con, chỉ giỏi lý sự”.

Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Lưu Băng, Hiểu Khê thấy sướng rơn. Lúc này