Disneyland 1972 Love the old s
Thủy tinh trong suốt, Mặt trời rực rỡ nhất ngày đông

Thủy tinh trong suốt, Mặt trời rực rỡ nhất ngày đông

Tác giả: Minh Hiểu Khê

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324913

Bình chọn: 10.00/10/491 lượt.

. Anh nói nhỏ: “Ôm anh đi!”.

Hiểu Khê choàng tay ôm lấy anh, lặng lẽ nép đầu vào vai anh.

Giản Triệt tựa cằm lên đầu cô, nói: “Cứ ôm anh như thế nhé! Những điều em nói rất đúng, anh sẽ kể cho em nghe về cả niềm vui và nỗi buồn của anh”.

Hai người cứ ôm nhau mãi như vậy, rủ rỉ trò chuyện. Gió mơn man. Không khí thật thơ mộng. Hiểu Khê hé mắt nhìn: “Thế giờ anh muốn làm gì? Em có giúp anh được không?”.

Giản Triệt cười dịu dàng, đáp: “Ngốc ơi, em đã giúp anh rồi đó”.

Hiểu Khê ngạc nhiên: “Anh đã nhờ em làm gì đâu nhỉ? Quái lạ, sao anh không nói gì thế kia?”.

Giản Triệt mỉm cười, càng khiến Hiểu Khê tò mò và giục giã. Rồi anh ngừng lại, nghiêm nghị nói: “Có một việc quan trọng, anh muốn nhờ em đây. Em có sẵn lòng không?”.

Mắt Hiểu Khê sáng rực, cô gật đầu lia lịa, Giản Triệt toét miệng cười: “Vậy từ nay về sau không được gọi anh là lớp trưởng Triệt nữa nhé! Em nhận lời đi”.

Hiểu Khê ỉu xìu, tưởng chuyện gì, chán ghê. Cô than vãn: “Anh Triệt!”, bỗng cô thấy nụ cười trên gương mặt anh thật rực rỡ như ánh mặt trời.

Chương 48

Gửi anh Triệt!

Anh có khỏe không?

Mùa xuân đã tới, anh nhớ mặc nhiều quần áo nghen.

Đúng rồi, anh nhất định phải hồi phục sức khỏe nhé! Em rất nhớ anh!

Hiểu Khê

PS: Cho em gởi lời hỏi thăm mọi người.

***

Gửi anh Triệt!

Ở đây vừa có một trận mưa mùa xuân, ở chỗ anh có mưa không?

Em ở Cao Sơn, phong cảnh rất đẹp, rất vui.

Nghe tin tay phải của anh đã bắt đầu hoạt động được, em rất vui. Anh gắng giữ sức khỏe nhé!

Nhớ anh!

Hiểu Khê

PS: Cho em gởi lời hỏi thăm mọi người.

***

Gửi anh Triệt!

Đỉnh núi Nga Mi có rất nhiều hổ, thật thú vị. Ước gì em có thể bắt được một con cho anh. Tay phải của anh đã cử động thoải mái rồi phải không? Em vui lắm!

Nhớ anh quá!

Hiểu Khê

PS: Cho em gởi lời hỏi thăm mọi người.

***

Gửi anh Triệt!

Ở đây hẻo lánh quá, gửi bưu thiếp thật khó khăn.

Anh đừng lo lắng nhé!

Tay phải của anh ăn cơm được bình thường chứ? Vậy anh ăn nhiều hộ em nhé! Nhớ anh.

Hiểu Khê

PS: Cho em gởi lời hỏi thăm mọi người.

***

Gửi anh Triệt!

Em bị ốm, người buồn bã, rất nhớ mọi người.

Ở đây không vui tý nào, chả có điện gì cả.

Không nhận được thư của anh. Rất nhớ anh.

Anh vẫn khỏe chứ?

Hiểu Khê

PS: Cho em gởi lời hỏi thăm tới mọi người.

“Anh Triệt! Anh Triệt ơi!”

Cửa vừa mở, Hạo Tuyết bay vèo vào phòng như một con yến nhỏ. Cô bé thở hổn hển đặt cái ba lô nặng trịch xuống sàn nhà, liếc nhìn Giản Triệt đang ngồi bên cửa sổ. Chết thật, sao lúc nào anh ấy cũng đẹp trai thế nhỉ, làm người ta phải ngây ngất. Giản Triệt như không chú ý tới sự xuất hiện của Hạo Tuyết. Tay anh vẫn mân mê tấm thiệp xinh xắn, mắt vẫn mơ màng nhìn ra cửa sổ như đắm mình vào một thế giới khác.

Ngón tay thon dài của anh ta nhè nhẹ phất một tấm thiệp nho nhỏ, thương tiếc và trân trọng như thế.

Hạo Tuyết nhìn ngó một lúc rồi reo lên sung sướng: “Chị Hiểu Khê gửi thiệp mới tới phải không? Trời ơi lâu quá không có tin tức gì của chị ấy” rồi cô bé chạy tới định giật lấy tấm thiệp từ tay Giản Triệt.

Nhưng anh đã lẹ làng xoay người, tránh đi và nói: “Có gì đâu em, thiệp cũ ấy mà”.

Hạo Tuyết thất vọng, ỉu xìu: “Thiệp cũ à? Chán quá, làm người ta mừng hụt”. Nhưng cô ngạc nhiên nhìn lại Giản Triệt: “Thế sao anh trông mơ màng thế? Làm em cứ nhầm”.

Giản Triệt im lặng, nhìn đi chỗ khác.

Trong khi đó, Hạo Tuyết không ngừng than vãn: “Chị Hiểu Khê tệ quá, gần một tháng rồi mà không chịu gửi thư từ gì cả. Hay là chị ấy đã quên chúng ta nhỉ?”.

Giản Triệt vẫn im lặng nhưng mặt không giấu được vẻ lo ngại.

Hạo Tuyết vẫn lẩm bẩm: “Không hiểu chị ấy có chuyện gì nhỉ? Hay là chị Hiểu Khê bị làm sao? Như tai nạn hay ốm đau chẳng hạn”.

Giản Triệt bực bội nói: “Hạo Tuyết! Sao em lại có thể nói như vậy được?”.

Hạo Tuyết rối rít đập vào miệng mình: “Phỉ phui cái mồm nói nhảm. Anh yên tâm đi, em chả đúng cái gì bao giờ đâu”. Rồi cô liến thoắng nói tiếp: “Anh đừng lo nhé, chị ấy giỏi giang tháo vát như thế, chắc chắn không có chuyện gì đâu”.

Giản Triệt lại im lặng, chỉ đắm đuối ngắm nghía mấy tấm bưu thiếp mà Hiểu Khê gửi về trước đây. Nhìn anh buồn đến nao lòng. Hạo Tuyết ngắm anh, xót xa. Đúng là từ hồi Hiểu Khê về quê, anh Giản Triệt đã thay đổi hẳn, không còn tươi cười như trước nữa. Tuy ánh mắt vẫn rất thân thiện, quan tâm, nhưng rõ ràng anh ít nói ít cười, ngày càng trầm lặng và xa vắng.

Hạo Tuyết rất lo lắng. Cô bé nhớ lại khi Hiểu Khê vừa đi còn liên tục gửi thiếp về. Nhưng suốt một tháng qua, thư từ và bưu thiếp đều không thấy đâu. Khổ nhất là ở bưu thiếp cuối cùng, Hiểu Khê còn báo là bị ốm, giờ không biết ra sao rồi. Tin tức cứ bặt tăm thế này, ai nấy cũng đều sốt ruột. Hạo Tuyết cuối đầu, suy nghĩ rất lung, rồi ngẩng phắt lên, nói bằng giọng rất cương quyết: “Anh trai em đã đi tìm chị Hiểu Khê rồi, anh có biết không?”.

Giản Triệt nhìn cô chăm chú ra chiều ngạc nhiên.

Hạo Tuyết liến thoắng khoe: “Cũng vì chuyện này, anh trai và ba em cãi nhau rất lớn. Vì công việc ở công ty hiện quá bận, không thể để anh ấy đi được. Tuy anh Hạo Nam không thừa nhận là đi tìm chị Hiểu Khê, nhưng em đoán chắ