The Soda Pop
Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn

Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325911

Bình chọn: 7.00/10/591 lượt.

Người phi người đuổi không ngừng.

Hoàng đế phi ngựa đến bờ sông thấy hai người đã bị bỏ lại xa xa đằng sau, hắn muốn giữ nguyên thế trận này nên sau khi phi xuyên qua hàng đuốc sáng liền vội vã kéo cương xoay đầu ngựa. Trời tối đen như mực, con ngựa bỗng nhiên mất đà rồi chuẩn bị ngã nhoài về phía trước. Vẫn may con ngựa này được huấn luyện kĩ càng, nó phản ứng cực nhanh, lấy đà rồi nhảy chồm lên. Kĩ thuật cưỡi ngựa của Hoàng đế cũng không vừa, hắn kéo ghìm dây cương hy vọng con ngựa bình tĩnh lại. Con ngựa không biết vì sao lại hí vang một hồi, co giật, nhảy điên cuồng. Bọn thị vệ bị dọa choáng váng, vội vàng chạy lên cố khống chế con ngựa điên kia. Ngựa vốn đã bị dọa sợ hãi, đèn đuốc vừa tiến lại gần khiến nó càng nổi điên.

Hoàng đế thấy tình hình ngày càng tồi tệ, hắn cố gắng điều khiển ngự mã, miệng quát lớn: “Lui hết xuống!”

Phúc Toàn và Nạp Lan đã phi tới, chỉ biết trơ mắt nhìn con ngựa kia điên cuồng nhảy loạn, hất văng Hoàng đế đang trên lưng nó xuống đất. Phúc Toàn sợ hãi mặt mũi trắng bệch. Nạp Lan đã xuống ngựa xông về phía trước. Bọn thị vệ nâng Hoàng đế ngồi dậy. Phúc Toàn liên mồm hỏi: “Sao rồi? Sao rồi?”

Ngọn đuốc soi sáng như ban ngày, sắc mặt Hoàng đế cực kì bình tĩnh, có chút hổn hển lên tiếng: “Không sao… hình như tay phải bị trầy da rồi.”

Phúc Toàn lo đến mức túa hết cả mồ hôi, hắn tự mình tiến lên trước giúp Hoàng thượng xắn ống tay áo. Thị vệ lập tức giơ cao ngọn đuốc lên. Bên ngoài thấy có vết trầy da, khuỷu tay đã thâm xanh, sưng tấy lên. Tuy Hoàng đế không hề kêu đau nhưng Phúc Toàn nhìn thương thế có vẻ không nhẹ, trong lòng vừa lo vừa sợ hãi: “Nô tài đáng chết! Nô tài hộ giá không chu toàn, xin Hoàng thượng trách tội.”

Hoàng đế nhịn đau, cười nói: “Sao lại sợ hãi đến mức này? Sự hăng hái lúc xúi Trẫm biến đi đâu rồi?” Phúc Toàn nghe Hoàng đế nói cứng liền hiểu người sợ hắn kinh hoảng trong lòng. Tâm trạng hắn không những tốt hơn mà càng ngày càng tệ đi.

Nạp Lan đã giữ chặt ngự mã, con ngựa vẫn hí vang thảm thiết. Hắn cầm ngọn đuốc đến nhìn kĩ mới thấy trên móng ngựa máu tươi đang không ngừng chảy, bị kẹp chặt bởi cái bẫy của thợ săn. Thể nào mà đang yên đang lành con ngựa bỗng dưng phát điên.

Phúc Toàn quay sang tổng quản ngự tiền thị vệ quát: “Mấy cái đầu của các ngươi có gánh nổi không? Đã bảo các ngươi dọn dẹp cho kĩ chỗ này rồi, sao lại có cái bẫy ở đây? Lại còn ghim trúng vào ngự mã, suýt nữa xảy ra đại họa. Lũ nô tài các ngươi hầu hạ kiểu gì vậy?”

CHươNG 3: BIểN TRờI XA CáCH (3)

Mấy tên ngự tiền thị vệ này đều là cận vệ của Hoàng đế, tuy hắn có thân phận là thân vương, nhưng cũng không thể chửi rủa quá đáng, huống hồ tổng quản thị vệ nhìn thấy sự việc vừa rồi đã sớm bị dọa đến mất hồn mất vía. Phúc Toàn cũng không quát nhiều, đỡ Hoàng thượng lên con ngựa của mình, tự tay dắt dây cương, cùng chúng thị vệ vây quanh đi về hướng đại doanh.

Đến khi đã về tới doanh, đầu tiên thầy thuốc Mông Cổ được truyền tới xem thương thế. Hoàng đế lo lắng tin tức có thể bị truyền vào kinh nên truyền lệnh: “Không được chuyện bé xé ra to, lại càng không thể kinh động hai vị lão nhân gia: Hoàng thái hậu, Thái hậu. Nếu không Trẫm sẽ hỏi tội các ngươi!”

Phúc Toàn giận dữ dẫm chân bình bịch: “Vạn Tuế Gia, giờ này người còn lo đến việc giấu giấu diếm diếm làm gì nữa.”

Vẫn may là sau khi tên thầy thuốc Mông Cổ xem thương thế xong, không bị thương đến xương, chỉ là bị trật gân, vài ngày không được cử động. Các bài thuốc trị các vết thương ngoài da của Mông Cổ rất độc đáo, hữu hiệu, cho nên Thái y viện thường chuẩn bị sẵn. Lần này đi ra ngoài cũng vì lo cho các vị vương công đại thần có thể không may bị thương lúc đi săn nên đã pha chế sẵn thuốc. Dưới ánh đèn, Phúc Toàn cẩn thận nhìn đơn thuốc rồi gọi người đưa thầy thuốc đi thử trước theo quy củ.

Hoàng đế vốn một thân áo gấm vàng, bây giờ tay áo lại bị rách một mảng. Lúc thay y phục hắn thấy Phúc Toàn đang hết sức lo sợ liền bảo: “Là Trẫm không cẩn thận, ngươi không cần phải tự trách mình. Tối nay ngươi cũng bị dọa đủ rồi, ngươi cùng Dung Nhược về nghỉ ngơi đi.” Nạp Lan thỉnh an xong liền tuân chỉ cáo lui, Phúc Toàn lại cười nói: “Vạn Tuế Gia nói như vậy càng khiến Phúc Toàn vô cùng xấu hổ, nô tài xin Hoàng thượng trách phạt.”

Hoàng đế xưa nay vẫn yêu quý vị huynh trưởng này, biết rằng càng khách khí với hắn hắn sẽ càng lo sợ, liền nhíu mày sai bảo: “Thôi, khuỷu tay Trẫm đau đến buồn bực cả người, ngươi mau đi xem thuốc chuẩn bị xong chưa?” Phúc Toàn vội vã thỉnh an rồi rời khỏi lều.

Phúc Toàn chăm chú nhìn vị thầy thuốc Mông Cổ thử thuốc, xong xuôi hắn mới tự mình đem vào trong ngự doanh. Đúng lúc có một tên tiểu thái giám dẫn một cung nữ đi qua trước mặt, hai người thấy hắn liền dừng lại một bên hành lễ. Phúc Toàn nhìn cung nữ có dáng vẻ thướt tha động lòng người kia, thấy đúng là Lâm Lang liền nảy ra một ý, hắn hỏi tên thái giám: “Các ngươi đi đâu?”

Tên tiểu thái giám kính cẩn thưa: “Bẩm Vương gia, Lương Am Đạt dặn dò rằng, bắt đầu từ hôm nay vị cô nương này sẽ đến làm ở phòng thêu thùa, vì vậy nô tài mới dẫn nàng đến đây.”

Phúc