The Soda Pop
Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn

Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326954

Bình chọn: 8.5.00/10/695 lượt.

bẩm lên Vạn tuế gia.”

Hoàng đế nghe nàng nói ấp a ấp úng, trong lòng hồ nghi vô cùng. Hắn hỏi: “Nàng ta nhận sự nhờ vả của người khác truyền thứ gì ra ngoài cung?”

Đồng quý phi thấy hắn cuối cùng cũng hỏi đến, đành đáp: “Ai nhờ vả nàng ta, thần thiếp vẫn chưa hỏi ra được. Còn về thứ truyền đi… Vạn tuế gia nhìn thấy sẽ biết ngay.” Nàng hỏi cung nữ bên người, sai bảo cung nữ đi lấy đến.

Lại là một chiếc khăn và một đôi bạch ngọc lồng vào nhau. Đôi bạch ngọc kia thì rất tầm thường, không nhìn ra được manh mối nào. Còn chiếc khăn, màu trắng tinh khiết, tuy là lụa trắng thông thường, nhưng được vắt chỉ bằng màu vàng trắng ở viền, đường may cẩn thận tỉ mỉ, những sợi chỉ màu vàng nhạt thêu lên hoa văn tứ hợp như ý.

CHươNG 10: NGườI TRUNG THựC Và Kẻ XU NịNH (4)

Đồng quý phi thấy trên mặt hoàng đế không có bất kỳ biểu hiện gì, cũng chẳng nói lời nào. Đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào chiếc khăn… Khoảng cách giữa nàng và hoàng đế rất gần, có thể nhìn thấy gân xanh chỗ thái dương của hắn cứ co giật liên hồi. Nàng sợ hãi, gọi: “Vạn tuế gia!”

Hoàng đế liếc mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt đó lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm, lạnh lùng sắc nhọn. Lòng nàng bỗng chốc cũng lạnh theo, miễn cưỡng cười nói: “Xin Vạn tuế gia chỉ bảo.”

Một lúc lâu không có tiếng trả lời, Đồng quý phi khó xử quẫn bách, ngập ngừng mở miệng: “Thần thiếp…”

Cuối cùng thì hắn cũng nói, giọng nói vẫn ấm áp như thường lệ: “Hai thứ này cứ giao cho trẫm. Việc này trẫm sẽ tự mình giải quyết. Tinh thần nàng không tốt lắm, đi nghỉ ngơi đi.” Nói xong đứng dậy, Đồng quý phi vội vàng hành lễ tiễn hắn.

Hoàng đế về tới Càn Thanh cung. Hoạ Châu bước đến hầu hạ việc thay y phục. Thấy bàn tay hắn lạnh lẽo, nàng nói: “Có phải Vạn tuế gia thấy lạnh không? Hay là mặc bộ lông chồn tía kia?” Hắn lắc đầu nhẹ, hỏi nàng: “Lâm Lang đâu?”

Lương Cửu Công lo lắng cả một hồi, tới lúc này lại càng lo sợ hãi hùng, vội nói: “Nô tài bảo người đi gọi!”

Hoá ra Lâm Lang đã tới rồi, nàng dâng trà lên. Sắc mặt hắn lạnh lùng, không vui. Vẫy vẫy tay, ý lệnh cho mọi người lui hết xuống. Lương Cửu Công nháy mắt với nàng cực nhanh, nàng lại không hiểu ý hắn muốn gì. Nàng hơi chần chừ, quả nhiên nghe hoàng đế nói: “Nàng ở lại.”

Nàng đứng tĩnh lặng, hoàng đế ngồi ngay ngắn ở sau bàn, nhìn chằm chằm vào nàng. Không hiểu sao nàng cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, hỏi nhỏ: “Vạn tuế gia đi gặp Đồng chủ nhân, Đồng chủ nhân có khoẻ không ạ?”

Hắn hoàn toàn không đáp lời, Lâm Lang chỉ thấy giữa trán hắn là một sự cô đơn buồn bã vô tận. Trong lòng hơi sợ hãi. Hoàng đế bình thản nói: “Trẫm buồn chán, nàng thổi tiêu cho trẫm nghe.”

Nàng đoán không ra ngọn

Hắn suy nghĩ một chút, chợt nói: “Tiểu trùng sơn.”

Nàng vốn nghĩ đây là đợt tết cuối năm, bài này không may mắn, nhưng sắc mặt hắn đông lại như vậy khiến nàng không dám nói nhiều, chỉ cố cầm tiêu lên, nhẹ nhàng thổi một đoạn “Tiểu trùng sơn”

Xuân đáo trường môn xuân thảo thanh, giang mai ta tử phá, vị khai quân.

Bích vân lung niễn ngọc thành trần, lưu hiểu mộng, kinh phá nhất âu xuân.

Hoa ảnh áp trọng môn, sơ liêm phô đạm nguyệt, hảo hoàng hôn.

Nhị niên tam độ phụ đông quân, quy lai dã, trứ ý quá kim xuân.

(Ba câu đầu là cảnh mùa xuân mới đến, hoa mai chớm nở. Mới tỉnh dậy, cảnh đẹp như mơ đó vẫn còn vương vấn đâu đây.Uống một âu trà xuân mới tỉnh táo cả người, xua tan giấc mộng…)

Đây là một bài nhớ người lúc tiết xuân, mong chờ người đi xa trở về nhà. Điều khác biệt dễ nhận ra giữa tác phẩm này và những tác phẩm khác cũng đề tài đó là nó không miêu tả nỗi khổ của một người cô đơn lẻ loi, cũng không viết lời oán hận người đi xa không trở về, mà là lời gọi người chồng rất nhiệt tình, nên về nhà sớm thôi, bây giờ đang là thời điểm mùa xuân đẹp nhất.

CHươNG 10: NGườI TRUNG THựC Và Kẻ XU NịNH (5)

Tỉnh bừng giấc mộng… tỉnh bừng giấc mộng**…

**Nguyên là “Kinh phá nhất âu xuân”, trích trong “Tiểu trùng sơn” đã giải thích phía trên. Mình dựa theo nghĩa của câu thơ mà chuyển thành “Tỉnh bừng giấc mộng”.

Lòng hắn có đủ loại cung bậc cảm xúc. Vốn còn chút nghi hoặc cuối cùng, bây giờ đã tan biến hết gần như không còn. Trong đầu cứ nhắc đi nhắc lại một câu nói: hoá ra là thế, hoá ra là thế. Bốn chữ này cứ đảo qua đảo lại trước mắt, nặng như ngàn cân đè lên tim hắn. Ánh mắt hắn đảo qua ngự án trước mặt, trên án có bày bút mực giấy viết, đầy đủ các màu. Trên giá bút treo từng chiếc bút lông nhỏ, cán bút được tráng men, phần đuôi thì nạm vàng, khắc chữ từ vàng ròng. Tráp đựng mực tàu đen nhánh bọc bởi vải gấm vàng. Trên xếp giấy có đặt cái chặn giấy làm từ bạch ngọc, làm bởi Lục Tử Cang, nhà làm ngọc nổi tiếng từ triều trước. Nghiên mực từ gỗ trác nạm vàng… Là ngôi cửu ngũ chí tôn trên muôn người, trong lòng lại chỉ nghĩ mỗi được một câu: hoá ra là thế, hoá ra là thế…

Lâm Lang thổi xong khúc này thì ngừng lại, cầm tiêu nhìn hoàng đế. Hắn lại cũng đang nhìn nàng, ánh mắt trống rỗng, dường như nhìn xuyên qua nàng mà rơi ở một nơi nào đó. Nàng chưa từng thấy hoàng đế có vẻ mặt này bao giờ, lòng chợt thấy bất an. Hoàng đế đột ngột lên tiến