
ới gặp, ta nào biết rằng nàng không phải là yêu ma đại ác đại tà, sao có thể dễ dàng tin nàng cứu nàng được.
Nay ba trăm năm đã qua, ta đương nhiên hiểu rõ bản tính của nàng, đương nhiên là tin nàng.
Nợ cũ từ ba trăm năm trước, chẳng lẽ bây giờ nàng muốn thanh toán với ta sao?”“Đúng, bây giờ ta muốn thanh toán rõ ràng với ngươi đấy!” Chưởng quầy Ly kiên quyết nói,“Ngươi, Bạch Nham, lão đạo chết tiệt, rốt cuộc là thần thánh phương nào? Lai lịch thế nào? Vì sao lúc trước nhúng tay cứu ta? Giờ vì sao lại phải nhúng tay vào chuyện của Thiên Khê?! Nếu ngươi không nói rõ ràng, vậy chúng ta tốt nhất là mỗi người đi một ngả!”“Này…… nàng muốn ta bắt đầu nói từ đâu!”“Hừ, từ đâu cũng được, chỉ sợ ngươi không nói thôi!”“Này…… Ta…… Không thể!”“Không thể, hừ, không thể thì không thể đi.
” Chưởng quầy Ly bỗng nhiên cười cười, nói,“Không cùng chí hướng không cùng đường [1'>, đạo trưởng Bạch Nham cứ tiếp tục tu hành đi, ta không quấy rầy.
”Dứt lời, chưởng quầy Ly lắc mình rời đi, trong lòng Bạch Nham cuống lên, vội đưa tay giữ chặt nàng lại:“Trên người nàng còn có sáu tầng phong ấn, nếu lúc này gặp phải Thiên Khê hoặc Vân Nhai, làm sao thoát được? Nàng tức giận thì cứ tức giận, nhưng đừng lấy tính mạng của mình ra đùa!”“Ai cần ngươi lo!” Chưởng quầy Ly dùng sức vung tay nhưng không hất tay Bạch Nham ra được,“Buông ra!”“Ta nói, ta nói, ta nói là được chứ gì? Về nhà trước, về nhà, nàng hỏi cái gì ta đáp cái nấy, thế đã được chưa?!” Chưởng quầy Ly muốn đi, Bạch Nham không chịu, nhưng thật sự bắt hắn nói thật, vậy cũng không dễ dàng.
Nợ cũ mấy trăm năm hai ba câu sao có thể giải thích rõ ràng được, trước cứ đưa chưởng quầy Ly về đã, mọi chuyện từ từ thương lượng sau.
Chưởng quầy Ly liếc mắt nhìn Bạch Nham, trong lòng hắn nghĩ gì chẳng lẽ nàng không biết sao.
Chẳng qua tuy trong lòng nàng có giận có tức cũng có bất an.
Bạch Nham nói không sai, bằng sức mạnh của chưởng quầy Ly vốn không đấu lại Thiên Khê Vân Nhai, huống chi trên người nàng còn có sáu tầng phong ấn.
Trước lúc Bạch Nham cởi bỏ phong ấn trên người nàng, nàng vốn không có thực lực đấu với Thiên Khê.
Lùi một bước tính sau, giờ nàng bỏ đi chính là hành động theo cảm tính, cuối cùng vẫn sẽ hại chính mình.
Sống hơn một ngàn năm tính tình của nàng đã bớt phóng túng không ít, tính tình cũng không vội vàng xao động như trước nữa.
Ứng phó với Thiên Khê, có thêm Bạch Nham vẫn là sự trợ giúp không nhỏ.
Cho dù là giận hắn tức hắn hay hận hắn, chẳng thà lợi dụng hắn thì hơn, huống chi Bạch Nham cũng vẫn luôn tình nguyện.
Nghĩ như vậy, cuối cùng chưởng quầy Ly cũng tự tìm cho mình được một lý do tiếp tục ở lại bên Bạch Nham.
Một lúc lâu sau, chưởng quầy Ly mới nói:“Được, trở về nói sau.
” Chương 26: Tiền duyên ba trăm năm trướcQuá nửa giờ Dần (3 giờ đến 5 giờ sáng), một ngày mới sắp bắt đầu, giờ phút này đúng là lúc yên tĩnh nhất trong cuộc sống.
Người phàm còn đang ngủ say, còn chưa tới gà gáy hừng đông, chim thú đã tạm nghỉ.
Trên bầu trời tối đen gió mây cuồn cuộn, một ánh sáng trắng kỳ lạ bỗng cắt qua bầu trời đêm, thật sự là tuyệt đẹp vô song, đáng tiếc không ai nhìn thấy.
Chưởng quầy Ly và Bạch Nham về nhà, Đỗ Tuyền lập tức nhận thấy được hai người trở về, từ trên giường đứng lên khoác thêm áo khoác chạy ra khỏi phòng.
“Chưởng quầy, lão đạo, hai người về rồi.
” Đỗ Tuyền hô.
Chưởng quầy Ly nhìn Đỗ Tuyền hừng hực chạy đến, ngạc nhiên hỏi:“Chúng ta đi chưa lâu, huống hồ không phải hai ngày trước Bạch Nham vừa trở về sao? Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”
Đỗ Tuyền gật đầu, nói:“Là Thành Đàm kia.
”“Thành Đàm?” Chưởng quầy Ly đem ánh mắt nghi hoặc chuyển sang Bạch Nham,“Thành Đàm là ai?”Bạch Nham cười, nói:“ Giám chính đại nhân Tư thiên giám, đệ tử của đạo trưởng Minh Dục, Huyền Tôn giáo núi Vân Đài.
”Chưởng quầy Ly nhướng mày, lại hỏi:“Có gì phiền toái? Chỉ là một người phàm mà thôi, cho dù đạo trưởng Minh Dục đích thân đến, cũng không cần hoảng như vậy? Chẳng lẽ toàn bộ Huyền Tôn giáo đều chuyển vào thành này à?”“Không phải,” Đỗ Tuyền lắc đầu giải thích,“Ngày ấy Thành Đàm để lại thiệp mời, là lão đạo đến chỗ hẹn, hôm sau không phải Thành Đàm đến cửa hàng làm phiền, mà là hai đệ tử Huyền Tôn giáo vào thành, đưa tặng đạo phù cho từng nhà.
Tính ra thì sau giữa trưa hôm nay sẽ đưa đến nhà chúng ta.
Ta lo Chỉ Lan vừa mới thành hình, người có chút đạo hạnh có thể phát hiện trong viện không ổn, nhỡ bọn họ phát hiện ra Chỉ Lan thì sao bây giờ?” Nếu là lúc bình thường, Đỗ Tuyền sẽ không thần kinh như vậy, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến Chỉ Lan hắn sẽ bất giác lo lắng khẩn trương.
Bạch Nham và chưởng quầy Ly đều nhìn ra, hắn bảo vệ Chỉ Lan quá độ.
Chưởng quầy Ly không trực tiếp trả lời Đỗ Tuyền, mà nhìn chằm chằm vào Bạch Nham, hỏi:“Ngươi đi gặp Thành Đàm? Vì sao không nói cho ta biết? Lời nhắn của ngươi là về chuyện Thành Đàm kia à? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”Bạch Nham cực vì vô tội biện giải:“Ta đi nhưng không làm gì mà.
Chỉ hoàn chỉnh lại lời nói dối lừa Bùi Đông Vũ lần trước thôi.
”“À ~ thì ra chỉ là lời nói dối lớn hơn mà thô