Disneyland 1972 Love the old s
Tiên sinh xã hội đen, ở riêng đi

Tiên sinh xã hội đen, ở riêng đi

Tác giả: Toán Miêu Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327140

Bình chọn: 7.5.00/10/714 lượt.

có gì không tốt cả, tối thiểu đã chiếm được trái tim của ai đó. Anh biết Hạ Nguyệt Đình cũng là bị bức đến đường cùng mới chịu gả cho anh, cô không muốn anh bị mất hết mặt mũi còn không thu hoạch được gì. Lúc nào cô cũng suy nghĩ cho anh, không để anh không thể ngẩng cao đầu trước mặt người khác. Cô gái tốt như vậy, anh nỡ nào tổn thương cô chứ?

Đỗ Vương móc ra một chiếc nhẫn, đeo vào ngón áp út của Hạ Nguyệt Đình. “Từ nay về sau chúng ta chính thức là vợ chồng!”

Hạ Nguyệt Đình nhìn chiếc nhẫn trên tay, hút hút lỗ mũi, ngồi dậy, nín khóc mỉm cười, lại thấy Đỗ Vương móc ra một chiếc nhẫn khác, cô bèn đoạt lấy, đây chính là chiếc nhẫn năm đó cô mua, “Anh đồng ý lấy em chứ?”

“Anh đồng ý!” Đỗ Vương chìa ngón tay ra.

Cô làm được rồi! Rốt cuộc làm được rồi! Việc năm đó làm không được, giờ đã thành công!

Hạ Nguyệt Đình kích động đeo nhẫn vào tay Đỗ Vương.

Mười ngón tay hai người giao nhau, nắm thật chặt.

Đỗ Vương ôm Hạ Nguyệt Đình đi tới trước, hô lớn với hơn một nghìn người đang ở dưới, “Cám ơn mọi người đã chứng kiến lễ đính hôn của Đỗ Vương và Hạ Nguyệt Đình! Tôi thành công rồi! Cám ơn mọi người!” Có lẽ nếu không có mọi người, cô ấy vẫn sẽ không đồng ý.

Kỳ lạ là, giờ phút này, anh không hề thấy mất mặt, chỉ cảm thấy cả trái tim đang bị hạnh phúc lấp đầy, rốt cuộc anh và cô đã được ở bên nhau! Năm tháng qua đi, chắc chắn anh cũng không thể nào quên được giờ khắc này. Giờ khắc nắm được phần tình cảm không dễ gì có được!

Mẹ Đỗ cười tươi như hoa, hô lớn, “Con trai! Giỏi lắm! Nhanh xuống đây đi!”

“Anh Đỗ rất bảnh! Rất ngầu!” Vô số người vừa hô lớn vừa huýt sáo.

Thì ra làm trò như vậy là vì để ôm được người đẹp về, chậc chậc, anh Đỗ, anh cũng liều mạng lắm đó!

Hạ Mộng Lộ mừng đến khóc. Cô dùng tay lau sơ mặt một cái, rồi xông về cầu thang lên sân thượng.

Hạ Nguyệt Đình, rốt cuộc gặp lại em rồi! Giờ em thật hạnh phúc! Hâm một chết người!

“Lãng mạn quá!”

“Đúng vậy! Không ngờ Đỗ Vương nhà chúng ta cũng biết làm trò lãng mạn thế này!”

“Sức mạnh của tình yêu mà!”

Đông Phương Hoàng mỉm cười nghĩ, kết thúc hạnh phúc là tốt rồi! Cô đã nói hai người này có hi vọng mà! Anh Hải cũng đã ở chung với Hạ Mộng Lộ, tuy rằng có chút va chạm, nhưng cô vẫn tin tưởng, chỉ cần hai người yêu nhau, ngay cả trời cao cũng không cách nào ngăn cản được!

Đông Phương Hoàng nhìn Khâu Nguyên Phượng, hỏi, “Nghe nói Lam Băng đi rồi? Thật không tìm? Người ta còn ôm con của cậu đó! Không biết với sức khỏe thế kia có giữ được đứa bé hay không?”

Khâu Nguyên Phượng trừng Đông Phương Hoàng một cái, rồi xoay người rời đi.

A Hoàng, lần này cậu sai rồi! Quả thật tôi yêu Lam Băng, nhưng tôi và cô ấy vĩnh viễn sẽ không có hạnh phúc. Có lẽ cô ấy tới quỳ cầu tôi tha thứ, tôi sẽ miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng đã sáu năm qua, mặc kệ tôi làm gì, cô ấy đều không nói một câu ‘xin lỗi’, cô ấy kiêu ngạo, tôi cũng có tự tôn của mình, nên sẽ không có khả năng hai người kiêu ngạo sẽ hạnh phúc bên nhau.

Lam Băng không nhận sai thì anh vĩnh viễn sẽ không tha thứ!

Khâu Nguyên Phương sáng sủa trước kia đã chết, bị chính Lam Băng tự tay giết chết! Trước kia, mọi chuyện anh đều nghe theo cô như một tên ngốc, cô muốn gì được nấy, nhưng cô không hề biết quý trọng, ngược lại còn muốn giết anh. Mất đi là mất đi, không phải một câu xin lỗi là có thể giải quyết vấn đề.

Nếu không nhờ anh và anh Hải mạng lớn, có lẽ đã sớm trên đường xuống suối vàng rồi! Anh đối với cô tốt như vậy, còn cô một chút tình cảm cũng không nghĩ tới!

“Phù!” Mất hết sức chín trâu hai hổ, Hạ Mộng Lộ mới leo lên tới sân thượng của tòa nhà. Cô nhìn bóng lưng Hạ Nguyệt Đình, thầm nghĩ: Nguyệt Đình quả thật đã thay đổi, trở nên chững chạc hơn nhiều, khác một trời một vực với cô nhóc sôi nổi ngày trước.

“Nguyệt Đình!”

Hạ Nguyệt Đình cứng người, từ từ xoay lại, trợn to mắt nhìn người đang mặc đồ tây, tóc uốn xoăn trước mặt, bỗng nước mắt rơi như mưa, cười nói, “Chị!”

“Em còn biết có người chị này?” Hạ Mộng Lộ lau nước mắt, tiến lên từng bước một.

Hạ Nguyệt Đình cũng mím môi đi tới, khi đã đối mặt nhau, hai người không nói thêm một lời nào, cứ ôm nhau thật chặt, nức nở.

Giờ khắc này, Hạ Nguyệt Đình mới hiểu được cái gì gọi là người thân, cái gì gọi là bạn bè.

Rốt cuộc chúng ta đã gặp lại! Qua nhiều năm, tình cảm của chúng ta vẫn không hề thay đổi, chỉ càng bền chắc hơn!

Hạ Mộng Lộ vỗ vỗ lưng Hạ Nguyệt Đình, nức nở nói, “Chị rất nhớ em! Nguyệt Đình, những năm này em sống có tốt không?”

“Em sống rất tốt! Chị thì sao?”

“Chị cũng vậy! Xem ra ông trời vẫn rất thương xót chúng ta! Về sau chúng ta đừng tách ra nữa, hãy ở chung với nhau, được không?”

Hạ Nguyệt Đình gật đầu không ngừng.

Đỗ Vương nghiêng người dựa vào lan can, cười nhìn hai chị em đã lâu mới gặp kia. Có lẽ đây chính là duyên phận, dù tách ra nhiều năm, chỉ cần có duyên vẫn sẽ gặp lại nhau.

“Cậu được lắm, vì theo đuổi con gái cả mặt mũi cũng không cần!”

Lạc Vân Hải lướt qua hai người đang ôm nhau khóc rống kia, tới bên cạnh Đỗ Vương, cũng dựa vào lan can.

Đỗ Vương tự biết đuối lý, nhưng không hề hối hận, “Lúc em nghe