
o rằng ai cũng không sợ chết như mấy anh à? Hơn nữa, nhát gan chứng minh tôi yêu mạng sống, đây là điều đáng được khen ngợi!”
Lạc Vân Hải buồn cười, “Đúng đúng, đáng được khen ngợi! Khen vợ anh là một con quỷ nhỏ nhát gan! Em nói Lạc Vân Hải anh là ai? Mà vợ anh lại…. ….. Phốc…. …..” Lạc Vân Hải mím môi, cố nín cười.
“Lăn!” Hạ Mộng Lộ bước xuống giường, chạy thẳng tới phòng bệnh của Trình Thất.
Tức chết cô! Không an ủi cô một câu thì thôi, còn cười nhạo! A Hải tuyệt đối sẽ không cười nhạo cô! Hơn nữa, chuyện như vậy, ai không sợ? Ngộ nhỡ chết rồi, cô làm sao đối mặt với cha chồng, với bạn bè của Trình Thất? Càng đáng sợ hơn là, ngộ nhỡ có người nói cô cố ý giết hại mẹ chồng, lúc đó, bỏ bọn nhỏ sẽ nghĩ như thế nào……. Dù không phải cố ý, nhưng vẫn là tội ngộ sát. Cô chỉ là người bình thường, có thể không sợ sao?
Hạ Mộng Lộ không gõ cửa, xông thẳng vào phòng bệnh, đang định hỏi thăm thì ngơ người nhìn Trình Thất.
Trên giường, Trình Thất nằm im nhìn trần nhà, đỉnh đầu được bao một vòng băng. Điều khiến Hạ Mộng Lộ ngẩn người không phải là vết thương của bà, mà là mái tóc trắng phơ của bà đã bị cạo sạch sẽ. Cô nhìn một lát, thì bả vai bắt đầu rung, cố nén cười.
“Cẩn thận! Đừng để chết vì nín cười!” Trình Thất vẫn ủ rũ nhìn chằm chằm trần nhà. Đây gọi là gì? Tự làm bậy không thể sống? Trước kia bà cảm thấy mình là người phụ nữ vô cùng tàn nhẫn, nhưng sau khi gặp Hạ Mộng Lộ, bà không còn nghĩ như vậy nữa, vì Hạ Mộng Lộ còn ác hơn bà nhiều!
Chương 56: Lại Có Thai
“Không ạ!” Hạ Mộng Lộ lúng túng xoa lỗ mũi. Sao cô có thể cười chứ? Chuyện này đều do cô gây ra, không thể cười, không thể cười! Trời ơi, mặt cô sắp rút gân rồi!
Hạ Mộng Lộ đi qua rót sữa cho Trình Thất, tay vẫn run run. Không được! Cô sắp nhịn không nổi rồi!
Trình Thất thấy Hạ Mộng Lộ không cười, rốt cuộc cũng cảm thấy chút an ủi. Hôm nay bà đã bị cười nhạo suốt một ngày, ngay cả Ma Tử cũng bị dẫn ra ngoài ra vì cười quá mức. Đáng chết! Thương thay cho mái tóc bạc của bà!
Già rồi còn bị cạo thành ni cô! Chắc chắn mệnh của bà và Hạ Mộng Lộ tương khắc! Lúc nào rảnh phải tìm thầy xem thử, đến tột cùng vấn đề nằm ở đâu! Cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng lỗ tai, lỗ mũi của bà cũng sắp không giữ được nữa.
Nhưng vẫn không thể oán trách! Trách ai? Trách bà tự nhiên đòi leo núi? Mặt trời lặn không thấy đâu, lại bị trọc đầu!
Trình Thất thấy Hạ Mộng Lộ cung kính đưa tới một ly sữa đầu nành với vẻ mặt áy náy, thầm vui trong lòng, nói “Tôi đau lưng!”
“Dạ!” Hạ Mộng Lộ nghẹn cười, nhẹ nhàng đấm lưng cho Trình Thất.
“Chưa ăn cơm à?”
Hạ Mộng Lộ tăng thêm chút sức, thầm nghĩ, phục vụ mẹ chồng như vậy riết có thể thành nhân viên mát xa chuyên nghiệp luôn!
Hạ Mộng Lộ thấy Trình Thất hết cau mày mới thở phào một hơi, nói tiếp, “Bác cứ nằm mãi không tốt cho cơ thể đâu, ngày mai con sẽ đẩy bác đi công viên dạo một chút!” Mẹ cô nói rồi, phải để bà cảm thấy cuộc sống không khác gì ngày trước.
Trình Thất trợn mắt, “Nằm vầy rất tốt!” Đánh chết bà cũng không rời khỏi cái giường này!
Trình Thất thấy Hạ Mộng Lộ định lải nhải thêm bèn trợn mắt, “Bác sĩ nói lần này tôi bị thương nặng, đại tiểu tiện không thể kiểm soát được!”
Nghiêm trọng như vậy?
Hạ Mộng Lộ, mày đã ba mươi rồi, còn lỗ mãng như vậy!
“Con ra ngoài một chút!”
“Chân tôi còn đau……. Con bé này! Càng ngày càng không lễ phép!”
Lạc Vân Hải đẩy cửa vào, cau mày nói, “Mẹ còn muốn giày vò cô ấy tới khi nào?”
Trình Thất lập tức ngồi dậy, gầm nhẹ, “Mẹ giày vò nó cái gì? Bây giờ là nó giày vò mẹ mới đúng! Nhìn cái đầu trọc của mẹ này! Lạc Vân Hải, mày có vợ quên mẹ hả?”
“Mẹ! Mẹ không thấy mình rất quá đáng sao? Mẹ có biết lúc trên máy bay cô ấy sém chút tự hù chết mình không? Lúc đó môi tím tái hết cả!” Lạc Vân Hải tức giận hét lên.
Trình Thất nháy mắt mấy cái, nhíu mày, “Không đến nỗi chứ? Mẹ đâu có chết!”
“Cô ấy nghĩ là mẹ sẽ chết!”
Trình Thất rũ mắt, nhát gan vậy à?
Trình Thất suy nghĩ một lúc rồi nói, “Mẹ biết rồi!”
Lạc Vân Hải hạ giọng nói, “Mẹ, Mộng Lộ thật sự là một cô gái tốt! Cô ấy chăm sóc mẹ hết lòng, bị uất ức cũng không nói, đều tự mình chịu đựng. Nếu là người khác, có chịu cõng mẹ leo núi không? Trường hợp đó người khác nhất định sẽ gọi điện thoại cho con trước, hay gọi điện thoại cho người nhà của cô ấy, nhưng cô ấy không gọi, cứ vậy cõng mẹ đi. Chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ, ngay lúc đó, cô ấy chỉ muốn thỏa mãn mọi yêu cầu của mẹ, chỉ muốn chăm sóc mẹ thật tốt! Mẹ có thể nói là cô ấy giả vờ, nhưng sự thật là cô ấy đã dùng chính cơ thể gầy yếu của mình cõng mẹ lên núi! Mẹ còn muốn thế nào nữa?”
Tại sao không chịu tự đi? Chẳng phải vì muốn bắt cô ấy làm trâu làm ngựa?
Lần đầu tiên Trình Thất có vẻ mặt đau lòng, nghĩ, quả thật cô gái kia chăm sóc bà rất chu đáo.
“Cô ấy rất thích công việc của mình, nhưng vì mẹ, cô ấy đã tạm thời xin nghỉ, còn nói, nếu mẹ vẫn không khỏe lên, cô ấy sẽ từ chức để chăm sóc mẹ!”
“Bà nội, lần này bà nội rất quá đáng! Mẹ thật đáng thương!” Hai đứa nhỏ nghe thấy mẹ sắp bị hù chết, lã chã chực khóc.
Lạc Vân Hải tiếp, “Giờ mẹ vui vẻ, nhưng cô ấy thì sao? Ch