
mãi không biết sự thật đi! Thì ra không phải mọi đám cưới đều vui vẻ. Anh cứ tưởng, đồng ý kết hôn nghĩa là bọn họ sẽ không có tranh chấp, không có hiểu lầm nữa, sẽ có một cuộc hôn nhân hoàn mỹ.
Nhưng khi giữa hai người bị chắn bởi một con sông thì mãi mãi sẽ không có cái gọi là hạnh phúc, có lẽ chỉ cần một trong hai người chịu nói một câu xin lỗi, thì bên còn lại sẽ khóc mà tha thứ, nhưng không ai chịu nhường bước hết. Thôi tùy họ đi, chuyện này người ngoài không giúp được, dù muốn giúp cũng không biết phải giúp sao? Chẳng lẽ, đánh Khâu Nguyên Phượng gần chết rồi nói cho Lam Băng? Anh tin Lam Băng sẽ chỉ nhẹ nhàng nói một câu, ‘Chết coi như là giải thoát, rất tốt!’, và tuyệt đối sẽ không đi thăm.
Chờ đến khi bảy tám chục tuổi, râu tóc bạc trắng, có lẽ họ sẽ nói, kiếp này chúng ta không nên gặp nhau, nếu có kiếp sau, mong rằng chúng ta chỉ là người bình thường.
Ha ha, kiếp sau! Thật sự có kiếp sau?
Trong tiếng hoan hô của mọi người, bốn cặp cô dâu chú rể lần lượt đi vào lễ đường.
Tới lúc chú rể hôn cô dâu, cặp Hạ Nguyệt Đình và Thái Bảo Nhi rất thuận lợi, đến phiên cặp Lam Băng lại rất cứng ngắc. Khâu Nguyên Phượng nhìn chằm chằm vào Lam Băng, bắt chước những chú rể khác, giữ mặt cô, nghiêng người hôn xuống. Lam Băng không nhúc nhích, cũng không thẹn thùng, hay kinh ngạc, lúc Khâu Nguyên Phượng vói lưỡi vào miệng cô, cô bỗng cười nhạt một tiếng. Khâu Nguyên Phượng sửng sốt nói nhỏ, “Kiếp sau, tôi hi vọng chúng ta sẽ không gặp lại nhau!” Xong anh cố nén xúc động muốn khóc, cười cười buông cô ra. Em rất đau lòng đúng không? Nhưng tôi còn đau hơn em nhiều!
“Được!” Lam Băng mỉm cười, gật đầu một cái.
Ngay trong lễ cưới lại nói kiếp sau, hi vọng chúng ta không gặp lại nhau, chắc chỉ có ở đám cưới này thôi. Thế giới rộng lớn, quả nhiên chuyện gì cũng có.
Tới cặp Hạ Mộng Lộ, cô đỏ mặt, thầm nghĩ, trước mặt nhiều người như vậy, anh không thể nhẹ nhàng hôn lướt qua một cái thôi sao? Chờ Lạc Vân Hải buông ra, cô liền nghiến răng nói, “Nửa đời sau, anh chờ bị tôi dạy dỗ đi!”
“Em thật là……. Trước mặt thần linh, không được nói bậy!”
“Tôi cứ thích vậy đó, anh cấm được sao?”
Sau khi buổi lễ kết thúc, Hạ Mộng Lộ được đón về nhà họ Lạc.
Trong bữa tiệc cưới ở nhà họ Lạc, Trình Thất cười to nói với mấy bà bạn, “Trước mặt tôi, con dâu tôi không dám nói lớn tiếng nữa là! Yên tâm, tôi trấn được nó!”
“Thật là một đứa dâu hiền!” Mấy người không ngừng chúc mừng Trình Thất.
Đúng lúc này, một cô gái trẻ chạy tới chỗ Trình Thất cười nói, “Dì Trình, đây là thư do một ông chú đã đưa cho con, chú ấy dặn, lúc nào dì vui nhất thì đưa cho dì!” Nói xong cô gái kia vội chạy đi.
Trình Thất nghi ngờ mở lá thư ra xem, có một tấm hình của Kỳ Dịch!
Lạc Viêm Hành không biết đã lén tới từ lúc nào, rình coi nội dung bức thư.
‘Trình Thất, kiếp này anh thua tên đó, nhưng kiếp sau, chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau! Xuống địa ngục anh sẽ xin Diêm Vương cho chúng ta đầu thai cùng một chỗ. Anh tình nguyện tiếp nhận bất kỳ nỗi khổ nào ở địa ngục để đạt được mong ước đó. Tuy em luôn xem anh như anh trai, nhưng anh thích em, thích từ rất lâu rồi!’
Tên Kỳ Dịch đáng ghét, chết rồi vẫn còn nhiều chuyện, không cho người ta sống yên ổn! Lạc Viêm Hành giật bức hình, hung hăng xé nát, “Kiếp sau? Kiếp sau Trình Thất vẫn là vợ của Lạc Viêm Hành này!” Phòng tên đó mấy chục năm, không ngờ còn có chiêu này!
Trình Thất trừng Lạc Viêm Hành một cái, “Tôi đâu có ngốc! Chuyện này tôi đã biết từ sớm, chỉ nghĩ cứ giữ một khoảng cách, là anh ta sẽ hiểu và đi yêu người khác. Không ngờ đến chết anh ta vẫn không chịu từ bỏ. Ông già trong lòng tôi chỉ có ông, chết cũng không đổi, được chưa? Đừng tức giận nữa, tôi đi chào hỏi khách khứa đây!” Già rồi còn ghen! Nhàm chán!
Lạc Viêm Hành tức giận ném vụn giấy vào thùng rác. Tên Kỳ Dịch này đúng là si tình, hi vọng Diêm Vương đừng nghe lời nói bậy của tên đó. Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!
Ngay đêm tân hôn, Lạc Viêm Hành vừa từ phòng sách bước ra đã thấy con trai đang bưng một chậu nước nóng, bèn nói, “Phòng con có nhà tắm mà?”
“Mộng Lộ nói dùng nước muối rửa chân mới thoải mái!” Lạc Vân Hải thấy nước đã nóng vừa đủ, bèn lướt qua người Lạc Viêm Hành, “Cha ngủ sớm đi!”
“Đợi đã……!”
Lạc Viêm Hành ngăn Lạc Vân Hải lại, “Con rửa chân cho Mộng Lộ?”
Lạc Vân Hải không hiểu sao cha mình lại kinh ngạc như thế, nhưng vẫn gật đầu đáp, “Dạ!” Có gì không đúng à? Hiện giờ Mộng Lộ khom lưng rất khó khăn, anh không rửa chân cho cô thì ai rửa?
Lạc Viêm Hành tức giận vỗ đầu Lạc Vân Hải một cái, “Con…… Con thật vô dụng…….Còn tệ hơn cả cha!” Nói xong ông tức giận thở phì phò đi xuống lầu. Còn chấn chỉnh nề nếp gia đình cái gì? Chuyện như vậy nó còn chịu làm thì không biết bình thường còn đến mức nào nữa! Trời ơi! Nhà họ Lạc bị cái gì nguyển rủa hả?
Lạc Viêm Hành rất hối hận, thầm nghĩ, sớm biết vậy đã không đi nói giúp giùm nó rồi!
Lạc Vân Hải liếc Lạc Viêm Hành một cái. Có bản lĩnh cha đi ra oai với mẹ đi! Việc này quả thật rất mất mặt, nhưng anh không thể để Mộng Lộ tự mình rửa chân được. Cha, chuyện chấn chỉnh nề nếp gia đình đ