
m mang các người đi khắp núi Phổ Đà, bao toàn bộ hành trình, về phần ăn cơm nha, một người sáu chục đồng, tám món mặn hai món canh, muốn ăn cái gì cũng được!”
“Oa, tốt như vậy? Tôi muốn hai gian phòng một người!”
“Tôi muốn phòng nhìn ra biển!”
“Người của tôi tương đối nhiều, nên cho tôi ba gian phòng!”
Mẹ kiếp, chỉ mới mười phút? Những gian phòng nhanh chóng đầy người, Hạ Mộng Lộ giật mình nhìn các du khách, còn mang theo ánh mắt ghen tị, phát tài rồi phát tài rồi, A Hải chính là trời cao phái tới cứu vớt cô, thấy hơn ba mươi khách ghi danh, phía sau còn nhiều người đứng xếp hàng, làm cô không khỏi ảo tưởng mọi người cầm một xấp Mao gia gia đập vào cô, hì hì, mộng đẹp thành sự thật rồi, thu hồi tham lam, gật đầu liên tục: “Được được được, xem ra có thể tạo thành một đoàn đội rồi, mọi người theo tôi lên núi nào!”
“Anh đẹp trai cầm hành lý giúp tôi đi!”
“Anh đẹp trai có thể chụp hình chung không?”
Chụp ảnh chung? Đôi mắt Hạ Mộng Lộ linh động, cố làm bộ dạng không sao ngăn mấy cô gái lại, nhíu mày nói: “Dĩ nhiên có thể, nhưng mà vị này là người mẫu Philippines do chúng tôi mời về nên không thể tùy tiện được, năm mươi đồng một lần!”
“Này. . . . . .” Lạc Vân Hải đầu bốc lên vạch đen, cô gái này càng ngày càng quá đáng.
“Im cái miệng thúi của anh lại, không muốn học kỹ thuật hả ? Không muốn khôi phục nhớ hả? Tôi đây là đang giúp anh, hơn nữa nếu không kéo được khách, mẹ tôi sớm muộn gì cũng đuổi anh thôi!” Mộng Lộ uy hiếp nói, sau đó kiểm lại tiền mới nhận được, năm mươi, một trăm, một trăm năm mươi . . . . . Oh My God, một ngàn năm trăm đồng. . . . . .
Giờ trong mắt cô chỉ có tiền, còn anh thì bị mấy cô gái kéo qua bày đủ loại tư thế, thậm chí có người vòng qua gáy anh, cả người như dán chặt trên người anh, hôn mặt , hôn tai . . . . . . Đột nhiên có chút hối hận đi về với cô.
“Mẹ, khách tới rồi, ra ngoài tiếp khách nhanh lên!”
Mẹ Hạ đang cúi đầu oán trách sao không có khách, lập tức đè tim lại, chuyện này. . . . . . Sao nhiều người như vậy?
“Trời ạ, thật là đông!” Hạ Nguyệt Đình vừa chạy xuống vừa kêu lên rồi chạy lại chào mấy du khách, hôm nay là ngày mấy? Núi Phổ Đà rất nhiều người sao?
“Mời vào bên trong mời vào bên trong, Mộng Lộ, nhanh dọn phòng cho khách thuê! A Hải, mau mời những người khách uống nước, Nguyệt Đình, mang khách đến phòng khách nghỉ ngơi đi!” Trăm năm mới thấy mẹ Hạ cười tươi như vậy, kéo Lạc Vân Hải giơ ngón tay cái lên: “Tôi biết đều là công lao của cậu, giỏi lắm!”
Bà chân thành tán dương làm Lạc Vân Hải cảm thấy rất tự hào, tất cả đều đáng giá, sau đó nhanh chóng pha trà rót ra ly dâng lên: “Mời uống trà!”
Đám đàn ông hung ác nhìn anh chằm chằm như kẻ địch, đem mặt bạn gái mình quay lại, có gì tốt mà nhìn chứ? Không phải cũng chỉ hai lỗ mũi hai con mắt sao?
Mấy cô gái hận không thể xé rách quần áo trên người anh, không biết cái chỗ kia của anh có xuất sắc không . . . . . .
Từ trước tới nay đây là lần đầu khách sạn Bồng Lai đầy khách như vậy, ba người phụ nữ mừng rỡ, dốc hết sức chiêu đãi tỉ mĩ, ba Hạ cũng cầm thực đơn tiến lên tự đề cử mình: “Tôi là chú A Hải, quán cơm tôi nằm ở dưới kia cách đây năm mươi mét, quán hải sản họ Hạ, đây là thực đơn, ngoài ra có khuyến mãi nữa, hoan nghênh các người ghé qua!”
“Người này muốn đoạt mối làm ăn của tôi, thật là không để cho. . . . . .”
Mắt thấy bà muốn đuổi người đi, Lạc Vân Hải nhanh chóng kéo tay bà lại, rỉ tai nói: “Dì, thôi đi, chú kiếm tiền không phải là suy nghĩ cho con các người sao? Hơn nữa người xem chú rất vui mừng!”
Từ Thúy Hoa kiềm lại tính khí, liếc anh một cái: “Hiện tại liền bắt đầu chân ngoài dài hơn chân trong rồi hả ? Đừng quên cậu là người nhà ai, thôi, hôm nay bỏ qua ông ta, nhìn đến ông ta liền tức!” Vỗ vỗ tạp dề, đi vào phòng bếp.
Lạc Vân Hải thở phào nhẹ nhõm, thấy Hạ Mộng Lộ đang nhìn anh giơ ngón tay cái lên, liền cười một tiếng, tiếp tục dâng trà cho khách, vui vẻ cũng bị lây sao.
“Các người nhất định phải thuê tôi làm hướng dẫn viên du lịch sao?”
Đối mặt với khoảng một trăm vị khách, Hạ Mộng Lộ đưa tay chỉ đầu mũi của mình, thấy họ đều gật đầu, tay nhỏ bé bấm mạnh đốt ngón tay một cái, sau đưa ra năm ngón tay nói: “Như vậy đi, một người năm mươi đồng, như thế nào?”
‘ Bốp bốp bốp! ’
Một trăm tờ tiền đập trên mặt bàn, cô gái nào đó nhanh chóng lấy tay đè lại, sau đó chau chau mày tỏ ý xin lỗi: “Các người chờ tôi đi thay quần áo đã! A Hải, tìm một trăm sợi tơ vàng cột vào tay những vị khách đi!” Mẹ ơi, ra cửa đạp cứt chó, đi vào phòng mình lấy ra hộp bảo bối, những thứ này mẹ không có quyền lợi chiếm lấy, năm ngàn bốn cộng thêm tiền chụp ảnh với A Hải một ngàn năm, sáu ngàn chín, theo tốc độ này, không đến một năm, mình có thể trở thành một thiết kế sư nổi tiếng rồi.
Đội mũ lưỡi trai lên, đem áo khoác cột vào bên hông, giơ lá cờ nhỏ màu vàng lên: “Lên đường, trạm thứ nhất, Tử Trúc Lâm, những đứa nhỏ cùng tôi đi phía trước, các cô gái đi ở giữa, đàn ông đi sau cùng, GOGOGO!”
“Cô thật đúng cái gì cũng làm!” Hai tay Lạc Vân Hải nhét vào túi chế nhạo, tiểu gia hỏa này, cũng không phải là vô dụng.