Tiên sinh xã hội đen, ở riêng đi

Tiên sinh xã hội đen, ở riêng đi

Tác giả: Toán Miêu Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326751

Bình chọn: 7.5.00/10/675 lượt.

ao, cô sợ là sợ bọn họ sẽ không quan tâm đến cô, loại cảm giác đó, làm cô không thể nào tiếp thu được .

Đột nhiên phát hiện thật ra là mình không có gì cả.

“Cô không quan tâm đến em cô sao?”

Mắt thấy đoàn người đã rời đi, Hạ Mộng Lộ chuẩn bị đi tắm rồi ngủ, Lạc Vân Hải liền bất mãn hỏi.

Hạ Mộng Lộ lập tức ngồi xuống lại, nhỏ giọng nói: “Anh cũng đừng ở trước mặt em ấy nói như vậy, sao tôi không quan tâm em ấy chứ? Tôi vẫn xem em ấy như em gái mình, nhưng ở tại trong lòng em ấy thủy chung không xem chúng tôi như người thân, cho nên em ấy không chịu nói chuyện gì, chúng tôi muốn đem em ấy làm người thân, nhưng em ấy luôn luôn như gần như xa, tôi cũng không biết rốt cuộc làm thế nào mới gọi là quan tâm em ấy, mẹ tôi nói rồi, đợi em ấy lớn hơn tí nữa, sẽ tìm cho em ấy một người chồng tốt, còn bây giờ thì duy trì tình trạng hiện tại!”

“Biểu hiện kỳ quái của em cô rất nhiều ngày rồi, cô cũng không đi hỏi đã xảy ra chuyện gì, điều này cũng gọi quan tâm sao?” Lạc Vân Hải cười nhạo nói.

“Tôi hỏi, em ấy lại không nói tôi biết làm thế nào?” Phiền chết rồi, gần đây nha đầu này đến cùng là đang làm cái gì? Trước kia ồn ào nhất chính là cô, kể từ A Hải đến. . . . . . Trời, cô sẽ không phải là thích A Hải đi?

Lạc Vân Hải đầu bốc lên vạch đen, ánh mắt kinh ngạc của cô gái này làm anh bất đắc dĩ lắc đầu: “Muốn biết sao?”

“Tôi đương nhiên muốn biết!”

“Đi theo tôi!” Một tên con trai đứng dậy kéo tay của cô bé, rón ra rón rén lẻn vào phòng Hạ Nguyệt Đình, thấy người ở bên trong tắm, liền nhìn cái điện thoại ở trên giường, lặng lẽ cầm lên mở ra, phát hiện còn có một tin nhắn chưa phát ra ngoài .

‘ Em có thể xử lý chuyện phòng bếp giúp anh, cũng có thể sanh con dưỡng cái giúp anh, anh mệt mỏi, em có thể xoa vai đấm chân cho anh, anh đói bụng, em có thể nấu cơm cho anh ăn, anh không vui, có thể mắng em, đánh em cũng không sao, em không biết mình đã làm sai chuyện gì, ba năm, thật phải chia tay như vậy sao. . . . . . ’

Hạ Mộng Lộ cơ hồ vừa nhìn thấy tin nhắn đó liền trừng mắt, đoạt lấy, cắn răng nói: “Hạ Nguyệt Đình đáng chết, muốn ở cùng với tên cặn bả sao!” Lật tới tin nhắn phía trên một cái, nhìn thấy hàng chữ to đùng, làm cô trực tiếp ngồi liệt trên mặt đất.

‘ Đêm qua quả thật rất vui vẻ, chỉ là về sau, chúng ta sẽ không còn quan hệ gì, cứ như vậy đi! ’

Run rẩy môi mong đợi nhìn về phía anh nói: “Cái này rốt cuộc là ý gì?” Hẳn không phải như cô nghĩ chứ? Thấy bộ dáng A Hải khó có thể mở miệng, lo lắng hỏi: “Anh là đàn ông, anh nói cho tôi biết, đây rốt cuộc là có ý tứ gì?”

Lạc Vân Hải vội ho một tiếng, quay đầu lúng túng nói: “Chính là ý cô nghĩ đó!”

“Tôi muốn chính là ý tứ kia?” Trong mắt nhất thời đầy tràn hơi nước, tiếp tục lật tin nhắn lên trên, đều là tin nhắn của người đàn ông kia, cái gì hối hận, cái gì muốn tiếp tục cùng Nguyệt Đình ở chung một chỗ, cái gì muốn có toàn bộ em ấy, cuối cùng là hẹn gặp nhau ở bến tàu, tên khốn kiếp này,còn muốn đánh dã chiến nữa sao, nghĩ vậy cô liền đứng dậy nhấc chân đạp cửa kiếng: “Hạ Nguyệt Đình, em ra đây cho chị, em nói cho chị biết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

Trong phòng tắm, Nguyệt Đình tóm chặt khăn tắm, lắc đầu kêu gào nói: “Không cần chị lo!”

Chương 20: Ra Tay Đánh Người

“Em cũng biết sợ sao? À? Không dám ra ngoài gặp người sao? Chị đã nói với em, Cố Vân Nam không phải đồ tốt, em xem hắn, ngồi không đúng tướng ngồi, đứng không đúng tướng đứng, nhìn như một tên du côn, làm một quán ăn phải đóng cửa mấy lần, nếu không phải là cha hắn chống cho hắn, thì đã sớm làm ăn xin đi, cả ngày ở đây quyến rũ con gái, làm sao em có thể ở cùng với hắn? Ba năm, con mẹ nó trước kia em bị đánh chưa đủ sao? Còn nhớ rõ lúc ấy là bị ai làm cho vào bệnh viện? Em nói đi, em nói cho chị!” Hung hăng lau đi nước mắt, dùng sức lôi kéo cửa, nhưng đối phương cũng không phải ngồi không, kéo thế nào cũng không ra, cuối cùng không lựa lời nói mắng: “Con mẹ nó em chính là bị coi thường, Hạ Nguyệt Đình, sớm biết em là người như vậy, nhà chúng tôi nói gì cũng sẽ không chứa chấp em, có bản lãnh em đợi mãi đi…..”

Lạc Vân Hải mắng thầm một câu, mạnh mẽ che miệng cô lại, nhỏ giọng mắng: “Đầu cô bị kẹp cửa rồi hả? Lúc này em cô cần chính là an ủi, mà không phải chửi rủa!”

Quả nhiên, Hạ Nguyệt Đình buông lỏng tay ra, như chịu đựng cái gì ngồi xổm xuống, khàn khàn nói: “Đúng vậy, em chính là đê tiện, vậy thì thế nào? Chị cho rằng em rất muốn đợi ở chỗ này sao oa oa oa oa này hơn mười năm em đi theo làm việc, có oán trách qua sao oa oa oa chị cho rằng em không muốn tiếp tục đi học sao? Nếu không phải là các người nói gì anh họ còn chưa cưới vợ, em sẽ nghĩ học sao? Oa oa oa chị hiểu được cảm giác ăn nhờ ở đậu sao? Em chỉ muốn có một nhà chân chính thuộc về mình, mọi chuyện có thể do em quyết định, này cũng có lỗi sao?” Hạ Mộng Lộ đáng ghét, cư nhiên mắng cô đê tiện, Hạ Mộng Lộ đáng hận, tại sao có thể nói cô như vậy?

Hạ Mộng Lộ đưa tay che miệng lại nghẹn ngào ngồi xuống: “Chị cho là em giống như chị, không nghĩ đi học….. Em cảm giác chúng tôi đang hại em….. Cho là chúng tôi không coi em


XtGem Forum catalog