Snack's 1967
Tiểu Thư Nhà Nghèo Và Hoàng Tử Kiêu Ngạo

Tiểu Thư Nhà Nghèo Và Hoàng Tử Kiêu Ngạo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322073

Bình chọn: 9.00/10/207 lượt.

ĩ ra bèn hỏi liền nó:

– này lúc chìu cạu bảo có kế hoạch gì mà, giờ nói đi.

– uk, cậu nhắc chứ hok mh quên mất. là mùa hè này mình muốnc các cậu cùng mình đi du lịch một tháng, đó là lênc các tỉnh nghèo và miền núi, các cậu thấy thế nào? – nó ra vẻ dò xét.

– uk được đó, nhưng sang năm là mình có 2 kỳ thi quan trọng đó nha. Hok biết được hok? – Diễm Hồng tỏ vẻ suy tư

– Có gì đâu, nghĩ hok xong mình đi liền một tháng coi như lấy lại tinh thần rồi tập trung vào hok . Các cậu thấy thế nào? – Nó nói

– ok – kả 3 đồng thanh

– tớ mún nằm đây ngủ lun quá. – nó nói với vẻ vô tư

– thui đi cô pé, nảy đi hok nói ai hết kìa, thui mh zề chứ để mọi người lo nữa. – Huy hoàng bảo

– zậ là zề hả? tiếc quá đi mất. – nó còn nuối tiếc nơi đây. thế là kả bọn đứng lên về.

Diễm Hồng trên lưng Huy Hoàng có cảm giác rất ấm áp nhưng chen vào đó là vẻ ngại ngùng.

– Cõng mình thế này có mệt lắm hok?

– mệt gì chứ, con trai muk, pải ga lăng những lúc như zậy, hihihi. – HUy hoàng trả lời lém lỉnh làm cô nàng cũng phát cười bớt đi cái e ngại.

Trong khi 2 người kia, Gia Kiệt cố tình đi gần nó, nhiều lần mún nắm lấy tay nó nhưng lại hok được, lần nào kũng hụt, hok biết là vô tình hay nó cố ý nữa ak.

Sáng hôm sau tụi nó hok đi rấy nữa muk được một bác trong làng dẫn đi thăm quan khu rừng, một con vôi xuất hiện:

– ôi, voi kìa! – nó hét lên, nhìn nó zui như đứa con nít lần đầu găpk được chú vôi này zạ.

– làm gì muk ngạc nhiên zạ? bộ lần đâu thấy hả? – Gia Kiệt cắt ngang

– uk, đây là lần mh thấy đó, zui quá, hok biết có cỡi được nó hok hi? – nó vẫn vô tư trả lời

– đúng là con nít. – Gia kiệt treo

– uk, thế đó, sao nak, thế muk có người mún làm con nít cũng hok được đó. – Nó treo lại , làm cậu ta cũng hok biết nói gì hơn chỉ biết cười bù.

– Bác ơi! cháu có thể lên đó ngồi được hok ạ. – nghĩ là nó hỏi liền.

– uk được chứ nhưng pải cẩn thận vì ko dễ gì mà ai có thể lên nó được đâu. – bác đó nhắc nhở nó

– dạ vâng! để cháu thử xem. Nói xong rồi nó lại nói nhỏ với chú voi:

– chú cho chị cới lên nha, chị thương chú mày lắm lắm đó. Nó vừa nói vừa ôm vừa vuốt ve chú voi một lúc sau rồi nó leo lên được, lên tới nơi nó zui hết cỡ biết lun.

– Cho mình lên nữa. – Diễm hồng kũng ức lên, nhưng khi Diễm Hồng leo lên hok được.

– ơ sao zạ?

– mày chưa vỗ về nó thì làm sao nó cho lên được chứ? – nó tỏ ra tinh ranh hơn. và Diễm Hồng làm theo lời nó cuối cùng cũng leo lên được. 2 đứa khoái chí vì lần đầu tiên cỡi voi.

– ui cho mình lên với! – gia Kiệt ghen tị

0 hết chỗ rùi,hihi. -nó tả lời đắc ý vì ai bảo lúc nảy treo nó chi.

Được bác ở đây dẫn di tham quan chỉ tưng loài cây bọn nó rất khoái chí. Nó mãi mê đi theo một con vật rất lạ và sau khi nhìn lại thì chẳng thấy ai kả, lúc này cô nàng mới hoảng lên vì sợ, bèn lấy điện thoại gọi cho Gia kiệt nhưng vì hok có sóng nên chănngr liên lạc được với ai. Lúc này nó ớn lạnh vì sợ, hok biết pải sao nó òa lên khóc nức nở, nhưng nó hok biết rằng vãn có người đi theo nó từ nảy giờ.

– Làm gì muk khóc thế cô pé. Nó nge giọng quen quen khi quay lại thì

– Thiên hoàng! – nó chạy lại ôm chầm lấy cậu ta và khóc như lâu ngày được gặp lại người thân zạ. Làm cậu ta cũng sốc theo.

– tưởng ko có ai nữa chứ, tưởng mình bị lạc rùi chứ, nếu thế thì ko biết sẽ như thế nào nữa, huhu. Nó càng khóc cậu lại càng lúng túng vì cậu rất sợ nhìn thấy con gái khóc mà.

– thui ổn rồi muk, có tui ở đây lo gì, nín đi hok tui bỏ mẵc ở đây lun đó – cậu ta dọa nó Chỉ có cách đó nó mới chịu nín thui ak

– y như con nít.- Cậu ta treo

– tại người ta sợ chứ pộ. Thế giờ đi hướng nào?

– đi theo tôi.

– ak muk sao cậu gặp mình ở đây zạ? – câu hỏi của nó làm cậu ta lúng túng, chẳng lẽ trả lời là vì đi theo nó ak nhưng cậu ta trả lời thế thật.

– thì đi theo cậu chứ sao?

– cái gì? thiệt hả? hay xạo tui thui đó.

– hok tin thì thui, hỏi người ta trả lời giờ lại nghi ngờ.

Chap 12

Đang đi nó cảm thấy hơi chóng mặt, đi được vài bước thì bầu trời bỗng tối sập lại, nó cảm giác thế rồi bất tỉnh nhân sự, Thiên Hoàng thấy vậy hoảng lên, kêu mãi nó cũng hok cử động gì hết, ko biết làm gì cậu ta liền xốc nó lên lưng chạy hối hả về nhà người dân một đoạn đường khá xa nhưng hok biết động lực nào khiến chàng ta đủ sức đễ cõng nó tới nơi nữa? Đến nơi làm mọi người trong nhà cũng hốt hoảng, liền đỡ nó lên giường:

– có chuyện gì vậy cháu? – một bác hỏi

– dạ cháu cũng hok hỉu nữa ạ, đang đi thì cô ấy…ngất lịm đi nên cháu pải cõng về đây đấy ạ. – T. Hoàng vừa nói vừa thở

– vậy ak, chắc là do mệt quá nên thế, thôi cháu ngồi nghĩ đi chứ cõng thế cũng đuối sức rồi, để bác đi nấu cho nó nồi cháo, ăn vô rồi khỏe lại ngay ấy mà. – một bác gái nói

– dạ vâng, cháu cảm ơn bác ạ. – T . Hoàng lễ pép

– ui cảm ơn gì chứ, các cháuvô đây giúp mọi người thế này mọi người vui lắm cảm ơn còn chứ hết mà, tí đó đáng là bao. – một bác khác lại bảo. T . Hoàng cười trừ, nụ cười đó giống của một đứa trẻ lém lỉnh, nếu ai nói cậu ta là một người lạnh lùng kiêu ngạo thì chắc người dân ở đây hok ai tin được đâu.

Cậu nhìn mặt nó trắng bạch, tay lạnh ngắt, mặt hok một chút má