
ết liều mạng cho ngài, cô nương, xin bảo trọng!
Cái gì? Họ muốn nàng một mình bỏ trốn ? Nàng thực sự sợ hãi, nhưng nếu bỏ trốn một mình, thực sự cắn rứt lương tâm , hơn nữa có dám chắc cũng sẽ trốn thoát đâu.
– Ta… ta không đi đâu!
Vậy mà hắn lạnh lùng quát nàng:
– Ngươi đã làm ta mất thị giác, lần này ngươi thực sự mong ta chết sao?
Nàng giật mình. Hắn, hắn coi nàng là vật ngáng chân, đúng như vậy, lần trước cũng là tại nàng đứng đó, nàng bây giờ ở lại cũng không giúp gì được hắn, chỉ nộp thêm một mạng.
– Xem ra các người đang tính chuyện trốn khỏi đây sao? Sao, Tử Thiên lạnh lùng, ngươi không muốn có người liên lụy hay có người chứng kiến sự thảm bại và cái chết của ngươi? – Bạch Duẫn cười sảng khoái – Hay tự kiêu của ngươi không muốn có ai giúp đỡ mình? Nhưng rất tiếc, các ngươi, một kẻ cũng không thoát khỏi vòng vây này.
Tử Thiên im lặng, trong đầu cố dùng mọi giác quan để cảm nhận. Trong rừng rõ ràng có gió, hắn nhất định phải nghe được tiếng gió mà phán đoán, nhưng cơ hồ đám sát thủ đã bao vây mọi phía…
Việc hắn lo ngại nhất bao lâu cũng xảy ra. Nữ nhi này cũng bị lôi vào sự nguy hiểm, chính vì vậy hắn đã từng quyết tâm gạt bỏ nàng, cũng là tránh cho nàng liên lụy hay tránh một điểm yếu chí mạng cho mình, vậy mà cuối cùng cũng xảy ra chuyện này.
Bạch Duẫn nắm chắc phần thắng, bình tĩnh thu hẹp vòng vây, đằng nào với hắn, một Tử Thiên mù lòa và hai kẻ không biết võ công kia chỉ như lũ chuột rơi vào bẫy, hắn có thể tha hồ vờn.
Vân Anh trong lúc hỗn loạn, không biết làm sao chỉ biết cầu nguyện. Nàng rất sợ, quả thật rất sợ…
Tử Thu… tại sao y không xuất hiện cứu nàng và ca ca…
Không có y bên cạnh, kể từ ngày y đi, bao chuyện xảy đến, nàng quả thực nhận ra thế giới này đáng sợ đến thế nào…
Lão bộc bỗng nhiên giật lấy kiếm trong tay Tử Thiên, hét lớn rồi lao lên:
– Vương gia, lão nô này cả nhà từng chịu ơn Lưu quý phi, nhất định hôm nay vì ngài không tiếc !
Cả nàng và Tử Thiên cùng bất ngờ kinh hãi. Tử Thiên quát lên:
– Ta bảo ngươi lui lại!
Lão không nghe, như một con thiêu thân rút kiếm lao lên, vung chém loạn xạ. Vân Anh nhất thời hoảng hốt, chẳng biết làm gì, vừa định lao lên ngăn lão uổng mạng, đã thấy ba lưỡi kiếm sát thủ tàn nhẫn đâm xuyên qua lão. Lão chỉ kịp kêu lên một tiếng bi thảm
Đôi mắt nàng mở to vô cùng bi hãi và kinh sợ. Khắp mình nàng bắt đầu run rẩy, những cảnh máu me giết chóc này…
Gương mặt Tử Thiên lúc này cũng đã một phen biến sắc, hắn cắn chặt răng. Sát thủ tàn nhẫn ném lão nô bộc lại chỗ nàng, lão người bê bết máu, đôi mắt còn mở to trắng dã. Nàng không khỏi hoảng loạn rơi nước mắt.
Vừa rồi lão liều mình chém bị thương hai sát thủ. Bạch Duẫn bắt đầu bực mình, quyết định kết thúc trò chơi sớm.
– Được, Tử Thiên, ta sẽ để ngươi chết cuối cùng! – Bạch Duẫn nhanh chóng cầm kiếm lao đến chỗ nàng.
Nàng có lẽ lần này sẽ chết ở đây.
Chợt cả không gian như ngưng lại, thời gian cũng như đóng băng. Bao nhiêu con mắt ở đó đều mở to ngạc nhiên, hướng về phía Tử Thiên.
Tử Thiên luôn luôn lạnh lùng lạnh đạm đang căm phẫn ư?
Nàng cơ hồ cảm thấy khắp người hắn vô cùng kì lạ, toát lên một luồng khí lạnh giá cùng cực, mỗi lúc một lạnh lẽo dồn dập. Dưới ánh trăng non, cảm giác thân hình của hắn như dát một lớp hào quang màu bạc mỏng… Đôi mắt vô hồn của hắn mở to, nhưng đầy bi thương, u uẩn….
Cái khí lạnh này, đối chọi với tất cả mọi vật, dường như mọi vật xung quanh đều có thân nhiệt, còn hắn thì không…
Vân Anh thoáng nhìn thấy bàn tay trái của hắn, dường như chữ “ Thiên” đó cũng đang phát ra bạch quang nhàn nhạt.
Hắn, dường như có sự khác biệt…
Bạch Duẫn sao một hồi kinh hãi cũng trấn tĩnh. Tử Thiên trước mặt hắn, quả thật không tầm thường, có hay thực sự hắn chính là thiên tử, chính là người cõi trời đầu thai xuống để thống nhất thiên hạ? Không, nhất định không nên tin vào mấy chuyện đó!
Hắn bèn ra lệnh đám sát thủ lập tức lao vào tấn công Tử Thiên. Nhanh trong một chớp mắt, Tử Thiên thu lấy thanh kiếm trong tay lão bộc, cả thanh kiếm dường như cũng được hắn truyền vào cái khí giá băng kia.
Tử Thiên thân thể cũng mơ hồ, nhưng cảm nhận rất rõ từng chiêu của sát thủ, bởi cái khí nóng, thân nhiệt của bọn chúng như những điểm mà hắn có thể cảm nhận rõ trong không gian u tối, đối lập với luồng hàn khí vô hình bao quanh hắn.
Chỉ trong nháy mắt, thật không ngờ đến, toàn bộ đám sát thủ đã trọng thương, Bạch Duẫn cũng không ngờ được tình thế thay đổi nhanh như vậy, Tử Thiên kia đột nhiên như trở thành một kẻ vô cùng lợi hại, kiếm thuật vượt qua cảnh giới con người.
Biết không là đối thủ, Bạch Duẫn tay ôm vết thương khá nặng trên mình, vội vã cùng mấy tên sát thủ còn sống sốt rút lui, đành tính kế sau vậy.
….
….
Vầng trăng mỗi lúc một lên cao, ánh trăng vàng ảm đạm chiếu xuống mảnh rừng…
Đã một lúc lâu yên tĩnh như vậy, đám sát thủ đã bỏ đi một hồi. Vân Anh vẫn đầy ngạc nhiên, xen lẫn sự bi thương trong lòng, nàng ngồi cạnh lão bộc.
Lúc nãy còn cùng nhau trò chuyện vui vẻ cơ mà…
Quay sang Tử Thiên, một lúc lâu hắn vẫn đứng lặng lẽ như thế, đôi mắt vô hồn. Khí lạnh bất