
Quân vui vẻ nhìn Ngọc Loan cười, còn giúp cô vuốt lại sợi tóc trên mặt. Hà Trang trong lòng bỗng thấy khó chịu, cô cảm thấy không thích Tùng Quân có cử chỉ thân mật với bất cứ người con gái khác, dù cho có là Ngọc Loan đi chăng nữa.
Nhưng Tùng Quân nhanh chóng quay sang trò chuyện vùng Thanh Tùng và Hải Đăng nên cô cũng thấy vui vẻ ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, vì dù sao, chiếc ghế đó cũng là ngay bên cạnh Tùng Quân.
– Rõ ràng là hồi nãy anh thấy em nhìn anh không chớp mắt mà – Vũ Phong trêu Ngọc Loan – Ánh mắt của em cứ dán lên người anh. Nói thật đi, không phải em đã bị anh cuốn hút rồi chứ. Nói đi, anh trai sẽ ưu tiên cho em vé vip.
– Anh chết đi, nói cho anh biết, trong lòng em, anh còn thua con cún con của em nữa là. Có điên mới yêu anh – Ngọc Loan chề môi đáp.
– Rõ ràng là anh thấy em nhìn anh đến nỗi chảy nước vải luôn kìa. Không tin em sờ thử xem, vẫn còn để lại vết trên mặt kìa. Không tin hỏi Thanh Tùng và Hải Đăng xem.
Ngọc Loan thấy hai người kia lặng lẽ gật đầu .
Ngọc Loan nghe Vũ Phong nói với giọng khẳng định chắc nịch thì chột dạ vô cùng. Lúc nãy đúng là cô có chút ngây người trước Tùng Quân và Vũ Phong, nhưng chẳng lẽ đến mức chảy nước dải thế kia sao. Cô có chút xấu hổ vội vàng lấy chiếc gương nhỏ trong túi ra xem, thì thấy rõ mặt mình không hề có gì hết. Mới trừng mắt nhìn Vũ Phong, không ngờ anh và hai người kia đang ôm bụng mím môi cười. Sau dó thì cười lớn hơn nữa.
Ngọc Loan xấu hổ, nói như vậy là cô bị lật tẩy rồi, cô chỉ là có chút ngây người nhìn bọn họ bất ngờ mà thôi. Cũng có chút gọi là không chớp mắt thật. Nhưng bị Vũ Phong trêu thế này đúng là xấu hổ quá bèn nói cứng:
– Em đâu nhìn chớp mắt anh đâu, anh đừng có mà tự sướng như thế?
– Vậy em nhìn ai? – Vũ Phong bắt bẻ hỏi lại cô.
Ngọc Loan cứng cả họng, nói ai cũng đều chết cả, cô gục mặt ấm ức, vậy mà hai người kia cũng không tha cho cô, hùa theo Vũ Phong trêu chọc cô.
– Không phải là em đang nhìn anh chứ? Anh vẫn là lính phòng không nè, anh dang thẳng hai tay rồi nè, em mau lao vào lòng anh đi – Hải Đăng cười trêu.
– Không đúng, cô ấy nhìn mình , cô ấy phải là bạn gái của mình chứ – Thanh Tùng hùa vào, giả vờ tranh đoạt.
Hai người kia bèn cải om sòm khiến Ngọc Loan khóc không được mà cười cũng không xong.
– Hay là làm bạn gái mình đi – Tùng Quân đột nhiên lên tiếng, giọng nữa đùa nữa thật, khiến cả bọn đang đùa giỡn bỗng khựng lại hết, xưa nay ít thấy Tùng Quân nói đùa như thế.
– Cả anh cũng trêu em nữa hay sao? – Ngọc Loan mếu máo nói, ánh mắt nhìn Tùng Quân đáng thương vô cùng, khiến Tùng Quân cười nhẹ.
Hà Trang thấy vậy thì nóng lòng vô cùng, cô có cảm giác dường như mình sắp bị vụt mất, nên vội vàng lên tiếng cắt ngang.
– Hôm nay mọi người trình diễn thật là tuyệt, nói thật là nước ta hát nhóm thế này rất ít, mà trình đội lại không cao. Mọi người như thế này là không đi làm nghệ sĩ thật là tiếc.
– Mình thì thấy mấy anh ấy hợp làm kinh tế hơn, để tránh gây họa cho con gái người ta – Ngọc Loan chun mũi nói – Nhất là kẻ háo sắc ngồi kế bên mình.
– Em dám nói anh là kẻ háo sắc à – Vũ Phong nắm hai má cô bẹo mạnh.
Ngọc Loan đau đến rưng rưng nước mắt, trợn mắt nhìn với Vũ Phong hét:
– Anh là đồ đại háo sắc, quỷ dâm tặc.
Hét xong cô nắm tay Tùng Quân, nép người vào anh mếu máo khẩn cầu.
– Anh Tùng Quân cứu em.
– Vũ Phong, Ngọc Loan xem như em gái của nhóm chúng ta, cậu cũng không nên ăn hiếp cô bé nữa – Tùng Quân bị ảnh mắt của Ngọc Loan làm cho rung động, tim đập không ngừng, liền bênh vực.
– Anh Tùng Quân là số 1 – Ngọc Loan thấy Vũ Phong lườm mắt nhìn mình thì đắc ý reo lên.
– Hay là để mình đổi chỗ với Loan đi, đừng ngồi gần anh ta, kẻo lại bị anh ta ức hiếp – Thấy Tùng Quân nói Ngọc Loan như em gái, Hà Trang thấy vui vẻ hơn, liền bảo.
– Ai muốn ngồi gần chằn cái chứ. Pé Heo, anh còn phải vỗ béo em mà, không được đi đâu hết – Vũ Phong ngang ngược nắm tay cô nói.
Hà Trang và Vũ Phong trừng mắt nhìn nhau. Ngay lúc đó đồ ăn được dọn lên, mọi người quên ngay mọi chuyện bắt đầu ăn uống vui vẻ. Vũ Phong thì gấp thức ăn bắt Ngọc Loan ăn cho bằng hết, cô vừa ăn vừa ao1n hận Vũ Phong.
Hà Trang thì nhẹ nhàng ăn, cũng ngại gấp, Tùng Quân bèn gắp bỏ vào chén cô, thấy cô ăn hết lại gấp thứ khác, toàn là món ngon. Hà Trang vui mừng hớn hở, cô cho rằng Tùng Quân để ý mình nên mới chăm sóc mình như thế.
Khi về nhà, cô hớn hở gọi điện nói chuyện với Ngọc Loan.
– Mình chắc chắn, anh Tùng Quân thích mình. ….
Ngọc Loan nghe Hà Trang nói một hơi, trong lòng bỗng cảm thấy rống trải, nỗi buồn dâng cao.
Chương 5: Bỏ lỡ nhất thời là bỏ lỡ cả đời.
– Ngọc Loan – Giọng trầm ấm từ phía sau gọi có một chút ngỡ ngạc, cũng có một chút ngập ngừng.
Ngọc Loan quay đầu nhìn lại thì thấy người đó chính là Tùng Quân, cô mừng rỡ khẽ gọi:
– Anh Tùng Quân!
– Anh còn tưởng mình nhìn nhầm – Tùng Quân khẽ cười vui mừng.
– Sao anh lại đến đây?
– Anh là người tài trợ học bổng cho sinh viên nghèo của trường, hôm nay anh đến đây hoàn tất một số thủ tục. Thế còn em?
– Anh về khi nào thế – Ngọc Loan không trả lời, cô lãng tránh sang câu