
ợ khác, ở bên cạnh ngày ngày chăm sóc cho chồng con.
Cô đã nghĩ, người vợ có thể ngày ngày nấu cơm cho chồng, giặt đồm ủi quần áo, giúp chồng chọn lựa quần áo phù hợp là điều hạnh phúc nhất. Nhưng đó cũng chỉ là tưởng tượng của cô mà thôi. Cô cho rằng ước mơ còn cách hiện thực khá xa vời, nào ngờ hôm nay Vũ Phong lại cho cô thực hiện ước mơ của mình nhanh đến vậy.
Lại còn hai tiếng “ vợ yêu” kia nữa, Ngọc Loan khẽ mĩm cười hạnh phúc, cô sẽ trân trọng những phút giây này mãi mãi. Niềm vui sướng này khiến cô muốn chia sẽ cùng ai đó. Cho nên cô lập tức đi dọn dẹp nhà cửa xong xuôi để thời gian rảnh rỗi cùng Tú Quyên tám chuyện, dù sao đến trưa nữa dì giúp việc mới tới.
Ngọc Loan vừa dọn dẹp xong địnhgọi điện choTú Quyên thì nghe tiếng chuông cửa reo, cô liền đi ra mở cửa, nhìn thấy người đứng bên ngoài là Tùng Quân , trên tay anh còn có một làn trái cây to, cô mĩm cười cháo hỏi.
– Anh Tùng Quân! Anh đến thăm em à.
Cô chẳng chút khách sáo, đón lấy làn trái cây trên tay Tùng Quân rồi lè lưỡi cười trừ. Tùng Quân cũng chịu thua cô đành bật cười. sau đó trả lời.
– Ừ, em khỏe chưa – Tùng Quân nhẹ nhàng đáp, ánh mắt và lời nói đều chứa đựng sự quan tâm vô bờ.
– Em khỏe rồi, anh xem, em còn chạy nhảy đi lại được thế này mà, hihi
– Sắc mặt của em hôm nay đúng là tốt lên rất nhiều.
Tùng Quân nhìn Ngọc Loan, quả thật cô ngày hôm qua và hôm nay hoàn toàn khác biệt. Hôm nay trông cô tràn đầy sức sống, hoạt bát yêu đời, càng trở nên xinh đẹp và thu hút hơn.
Khi Ngọc Loan bê ly nước lên cho Tùng Quân, anh nhìn cô hỏi:
– Hôn nhân của em và Vũ Phong có thật là tốt đẹp không?
– Có thể nói hiện tại vô cùng tốt đẹp – Tuy hiện thời, cô và Vũ Phong chưa có tiến triển gì nhiều, nhưng cô hài lòng với hiện tại.
– Anh cũng mong là như vậy – Tùng Quân có chút nhíu mày nhìn sắc mặt tươi tắn của cô gật đầu.
Cả hai trao đổi dăm ba câu, cuối cùng Tuàng Quân đứng lên chào ra về.
– Anh phải về thôi, lát nữa công ty anh còn có buổi họp.
– Cũng được. Khi nào rảnh, chúng ta cùng nhau uống nước chuyện trò – Ngọc Loan vui vẻ đứng lên tiễn Tùng Quân.
Nhưng trước khi ra về, Tùng Quân quay đầu nói một câu:
– Anh hy vọng em sẽ được ở bên Vũ Phong. Nếu không…
Tùng Quân bỏ lỡ câu nói rồi ra về, Ngọc Loan đóng cửa lại mà trong lòng thắc mắc vô cùng, không hiểu ý nghĩa của câu cuối ùng Tùng Quân nói là gì.
Đang mãi nghĩ ngợi thì tiếng chuông cửa lại reo lên, cô tưởng Tùng Quân quên cái gì bàn ra mở cửa, không ngờ người bên ngoài không phải Tùng Quân mà là Hà Trang.
Chương 6 : ( tt – 6)
Cả hai gương mặt nhìn nhau, nhất thời không ai mở miệng trước. Ngọc Loan thấy Hà Trang đột nhiên xuất hiện vào giờ này. Cô cắn môi một cái rồi quyết định nói:
– Vũ Phong không có nhà, anh ấy đến công ty rồi.
– Mình biết, mình đến đây là để gặp bạn – Hà Trang nhún vai hít sâu một cái rồi đáp.
Ngọc Loan có chút sững sốt, không ngờ Hà Trang lại dám tìm gặp mặt cô như thế, gương mặt cô đanh lại, bất đắc dĩ quay người mời cô ta vào bên trong nhà.
– Vào đi.
Hà Trang không đợi cô nói tiếng thứ hai đã len người bước qua cô vào bên trong nhà. Cô ta tự nhiên ngồi xuống ghế như nhà của mình, thản nhiên cởi áo khoát ra ném qua một bên. Ngọc Loan thấy hành động thản nhiên xem nhà người ta như nhà của mình thì khó chịu vô cùng, nhưng đã đến nhà thì là khách. Cho nên cô nhẫn nhịn, cô bước đến, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Ngọc Loan.
– Tìm mình có chuyện gì thì nói đi – Ngọc Loan thấy Hà Trang vẫn chưa chịu lên tiếng thì lên tiếng thúc giục.
Hà Trang nét mặt trầm buồn, ngồi ngay ngắn lại, nhìn Ngọc Loan rồi mới lên tiếng.
– Mình đến để xin lỗi bạn.
Ngọc Loan ngây người nhìn Hà Trang, dường như cô không tin vào tai của mình, cô cứ nghĩ, Hà Trang đến để gây sự, nào ngờ phản ứng của Hà Trang lại hoàn toàn khác với những gì cô nghĩ.
– Mình là thật lòng – Hà Trang thấy vẻ nghi ngại của cô bèn nói thêm, ánh mắt thành khẩn nhìn cô.
Ngọc Loan khẽ đưa mắt đi nơi khác, không đáp. Hà trang đột nhiên thở dài một cái rồi khàn giọng nói:
– Có lẽ tình yêu làm con người thay đổi. Có người thay đổi tốt hơn, có người lại thay đổi theo chiều hướng xấu đi….Mình là một cô gái xấu xa ích kỷ. Tính chiếm hữu của mình lại quá cao, khiến cho mình đánh mất chính bản thân mình. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai vì mình làm nhiều việc như Vũ Phong, cho nên mình yêu anh ấy rất nhiều, yêu hơn cả bản thân mình, cho nên mình rất sợ mất anh ấy. Chính vì sợ mất anh ấy, cho nên mình đã bất chấp tất cả để anh ấy thuộc về mình, kể cả đánh mất tình bạn thân thiết nhất.
Hà Trang nói xong mới nhìn thẳng vào Ngọc Loan nói:
– Mình đã đánh mất bạn.
Ngọc Loan có chút bối rối, tình cảm bạn bè thân thiết năm nào lại hiển hiện trong tâm trí của cô, từng nụ cười vui vẻ, từng sẽ chia kỷ niệm.
– Mình vừa ân hận vì những hành động và lời nói của mình với bạn, nhưng cũng vừa sợ mất Vũ Phong vào trong tay bạn. Cho nên trong lòng mình rất mâu thuẫn. Mâu thuẫn vô cùng – Hà Trang hai tay ôm lấy đầu, giọng nói khàn đi thấy rõ, cho thấy sự xúc động bật khóc của cô – Mình cũng không muốn, mình cũng không