
này, lại nhìn chiếc giường hỗn loạn, Mạc Duy Khiêm tìm chỗ ngồi xuống giường.
“Duyệt Kỳ, em đừng giận anh, anh chỉ tới đây thăm em thôi, không có ý gì khác đâu.”
“Ừm.” La Duyệt Kỳ nhìn chằm chằm màn hình hừ một tiếng.
Mạc Duy Khiêm lại tiến thêm một chút: “Em đang xem gì thế?”
La Duyệt Kỳ kéo ipad sang chỗ khác: “Đừng ngó bừa bãi.”
Mạc Duy Khiêm đành phải ngồi trở lại không thèm hỏi nữa, nhàm chán đánh giá căn phòng, lúc này hắn mới phát hiện La Duyệt Kỳ căn bản không phải là một người chịu khó, đồ đạc trong phòng để rất bừa bãi, sau đó lại nhớ đến thời gian cô sống cùng hắn đã làm bao nhiêu công việc nhà như thế mà cảm thấy áy náy, hắn đúng là không biết quý trọng mà.
Nghĩ thế hắn liền quay đầu nhìn La Duyệt Kỳ, bé con kia đang tóc tai bù xù xem đến say sưa. Áo ngủ cộc tay có mở hai cúc trên cùng, quần ngủ dài 8 phân (????) cũng vì ngồi xuống mà bị cuốn lên, lộ ra cặp đùi mỡ màng và hai bắp chân trắng noãn non mềm, cả người đều khiến người ta thèm thuồng.
Nhìn nhìn, Mạc Duy Khiêm không tự chủ được lại sát tới, tay đặt lên bắp chân La Duyệt Kỳ, vuốt ve dần lên, sờ soạng.
La Duyệt Kỳ liếc ngang Mạc Duy Khiêm: “Anh làm gì?”
Mạc Duy Khiêm chỉ cười: “Duyệt Kỳ, em vẫn không chịu tha thứ cho anh ư?” Tuy rằng bị nhìn chằm chằm nhưng tay cũng không chịu rời đi.
“Chưa nói tha thứ hay không mà đanh đã muốn lợi dụng rồi? Bỏ tay ra cho em, nếu không đừng có trách em không khách khí.”
Mạc Duy Khiêm đành lưu luyến buông tay ra: “Em đừng quên chuyện ngày mai anh sẽ cùng em đi ăn cơm nhé.”
“Tốt nhất là anh đừng đi, em cũng chưa nói với Kim Đào.”
“Như thế sao được chứ? Ngay cả khách sạn anh cũng đặt rồi, hay là để anh gọi cho cậu ấy đi.” Mạc Duy Khiêm nói xong lập tức gọi điện thoại cho Kim Đào.
La Duyệt Kỳ cũng không thể cướp lấy điện thoại của hắn được, đành nghe Mạc Duy Khiêm nói chuyện với Kim Đào.
Kim Đào thoải mái đồng ý, lúc này Mạc Duy Khiêm mới cười cúp điện thoại nói với La Duyệt Kỳ: “Không thành vấn đề, ngày mai anh tới đón em.”
La Duyệt Kỳ không nói được cũng không nói là không được, chỉ nhìn chằm chằm màn hình, Mạc Duy Khiêm cũng không ngại xấu hổ, một lát thì sờ sờ tóc La Duyệt Kỳ, một lát lại nắm nắm góc áo cô sửa sang lại một chút, đến tận khi Tề Nguyệt Tú ở bên ngoài gọi hai người ra ăn cơm, hắn cũng không có phản ứng gì.
La Duyệt Kỳ đá Mạc Duy Khiêm một cái không nhẹ không nặng: “Ăn cơm, anh có nghe thấy không hả? Còn muốn mẹ em mời anh chắc?”
Mạc Duy Khiêm vui sướng rạo rực, chỉ hận La Duyệt Kỳ không đá thêm cho mình hai cái, coi như động viên.
“Chẳng phải là anh mải nhìn em nên mới không nghe rõ ư, mau đi dép lê vào nếu không lát nữa sẽ bị lạnh.”
Nhìn Mạc Duy Khiêm đem dép lên đặt tới trước chân mình, lòng La Duyệt Kỳ thở dài: Tội gì mà phải vậy chứ?
“Duy Khiêm, ăn cơm.”
Đổng Nguyên lại ở bên ngoài gõ cửa hai lần, sau đó mới đẩy cửa bước vào định gọi hai người ra ăn cơm, kết quả chỉ thấy Mạc Duy Khiêm đang lom khom lấy dép lê cho La Duyệt Kỳ.
Đổng Nguyên nhanh chóng đóng cửa lại, trong lòng lập tức quyết định buổi tối hôm nay trở về nhất định sẽ gọi điện thoại báo lại, bản thân hắn nhìn cảnh này cũng cảm thấy vô cùng chua xót. Dù La Duyệt Kỳ có tăng cấp nhanh thì thôi cũng chẳng nói làm gì, đáng thương là Mạc Duy Khiêm cũng giáng cấp quá nhanh rồi, người ta thành Hoàng Thái Hậu còn Mạc Duy Khiêm hắn thì trực tiếp biến thành Đại tổng quản!
Dưới sự nịnh bợ hùa theo của Mạc Duy Khiêm, bữa cơm diễn ra rất vui vẻ và đầy nụ cười. Thời điểm hai người ra về, Tề Nguyệt Tú bắt con gái phải đi tiễn khách.
La Duyệt Kỳ đành thay quần áo đưa tiễn Mạc Duy Khiêm và Đổng Nguyên.
“Mau trở về đi, bên ngoài gió lớn lắm.” Mạc Duy Khiêm quan tâm nói.
Ông lớn à, sắp qua tháng ba rồi, gió có thể lớn đến đâu chứ? Lại nói, nếu ngài sợ gió lớn thì cũng đừng bắt người ta đi tiễn nữa! Đổng Nguyên cảm thấy chỉ số thông minh của Mạc Duy Khiêm lại bắt đầu tuột dốc không phanh rồi.
“Đã biết gió lớn thì vừa rồi anh cũng đừng để em ra tiễn chứ?” La Duyệt Kỳ cũng nghĩ thế.
“Anh luyến tiếc em mà.” Mạc Duy Khiêm tràn đầy lưu luyến.
Đổng Nguyên cũng nói đỡ: “Duyệt Kỳ, em xem Duy Khiêm thành tâm thành ý giải thích như thế rồi, em tha thứ cho cậu ấy một lần đi. Không phải anh nói dùm câu ấy đâu nhưng thật sự từ sau khi em đi, Duy Khiêm ăn không ngon ngủ không yên, cũng chỉ có hôm nay ở nhà em mới ăn thêm được một chút đấy.”
La Duyệt Kỳ cười lạnh: “Không cần nói mấy thứ này, em muốn cược xem nếu em và người đàn ông khác, cô nam quả nữ cùng ở dưới một mái nhà, anh ta có thể có thái độ tốt như thế hay không? Giữ một cô gái dễ thương xinh đẹp như thế ở trong nhà, anh ta có thể ấm ức gì chứ? Đừng có chiếm lợi rồi khoe khoang kêu chịu thiệt, em không tin đâu.”
Mạc Duy Khiêm nghe xong cúi đầu không nói, trong lòng vô cùng sung sướng với biểu hiện ghen tuông của La Duyệt Kỳ.
Đổng Nguyên thở dài một tiếng mới nói: “Việc này thì đúng là em nghĩ oan cho Duy Khiêm rồi, sau khi em đi rồi Duy Khiêm cũng chuyển ra ngoài mà, từ đó tới giờ cậu ấy vẫn ở chỗ anh, nhà kia để lại cho Cao Tử Ninh và hai vệ sĩ ở thôi. Suy nghĩ của Cao