Tình đến muộn

Tình đến muộn

Tác giả: Thương Cẩm Duy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327955

Bình chọn: 10.00/10/795 lượt.

Uông tổng, tôi không có dã tâm lớn như vậy, tôi chỉ cần ba mẹ tôi bình an sung túc sống những ngày còn lại của đời người, tôi cam tâm tình nguyện trung thành với bà.”

Phương Tiểu Tiệp quay về nhà. nhớ tới chuyện ban nãy, bà nghĩ lại thấy Cố Lâm Lâm cũng thật đáng thương, cha không thương mẹ không yêu, bây giờ còn làm mấy chuyện thần kinh. Rồi bà lại nghĩ tới khuôn mắt sắc bén của Uông Tiểu Kinh, âm thầm thở dài, người phụ nữ này sao lại làm vợ của Cố Trì Tây chứ.

Bỗng nhiên có chút kích động muốn gọi điện thoại hỏi Cố Trì Tây, nhưng gọi rồi lại thấy hối hận.

Lúc Tùng San nhận điện thoại thì cô đang cho Lão Tần uống sữa, mấy cái cốc nhỏ đủ màu sắc thay hết cái này tới cái khác, đó đều là sữa không béo nhưng Lão Tần lại uống rất sung sướng.

“San San à, con đang làm gì vậy?” Phương Tiểu Tiệp hỏi.

“Con đang cho chó của Cố Trì Tây uống sữa.” Tâm trạng của Tùng San rất tốt.

Phương Tiểu Tiệp nghe thấy giọng nói của cô, biết rằng không nên nói ra chuyện ngày hôm nay nên bà liền cười hỏi: “Tuần này bọn con về nhà đi, không phải mười ngày nữa con đi Hồng Kông rồi sao, về nhà ba con làm một bàn thức ăn ngon để chiêu đãi cậu ta.”

Tên của Cố Trì Tây, Phương Tiểu Tiệp vẫn gọi không thuận miệng, nhưng lại không biết nên gọi thế nào. Tiểu Cố và lão Cố đều không đúng, haizzz, thật là ngượng mà.

Tùng San nghe vậy liền vui vẻ, “Được thôi, nhưng lần trước đã nói xong hết rồi, lần này hai người đừng làm anh ấy mất mặt nữa nhé.”

Phương Tiểu Tiệp cười thở dài, đứa con gái này còn chưa gả ra ngoài nhưng lòng đã hướng ra ngoài rồi.

Dạo này Cố Trì Tây rất bận rộn, vì phải đi Hồng Kông một năm, công việc ở thành phố A rất nhiều nên cần phải bàn giao thật ổn thoả, ngày nào hắn cũng về nhà rất muộn. Nhưng mỗi khi hắn về tới nhà, bất kể muộn thế nào, hắn cũng sẽ nhìn thấy Tùng San ngồi trên sô pha chờ hắn. Ngoan ngoãn tới mức khiến hắn đau lòng.

Đêm nay hắn đã cương quyết chuyển mấy bữa tiệc đưa tiễn của bạn cũ sang lúc khác, vội vội vàng vàng về nhà, vừa vào cửa đã nhìn thấy cô bé con ôm Lão Tần ngồi trong phòng khách ngủ gà ngủ gật, trong lòng rất ấm áp.

Hắn bước tới, ngồi bên cạnh cô, kéo cô vào lòng mình, hôn lên trán cô.

Cô mơ màng mở mắt, nhìn thấy hắn, miễn cưỡng nở nụ cười, “Anh về rồi à?”

Hắn cười, lại hôn lên khóe miệng cô, “Hôm nay em làm những gì?”

Cô nháy mắt, ánh mắt trong trẻo, “Thu xếp đồ đạc, chủ yếu là do đồ của Lão Tần tương đối nhiều. Mấy bộ quần áo trong phòng em, em không biết nên mang bộ nào.”

Hắn cười nhẹ, “Không biết mang cái gì thì không cần mang, đến Hồng Kông em muốn cái gì thì mua cái đó.”

Cô cười hì hì dụi dụi vào lòng hắn, “Lấy người giàu tốt thật đấy.”

Hắn bật cười, nhịn không được hung hăng cắn cô, “Về sau em chính là vợ của người giàu có rồi.”

Cô cười nghiêng đầu, trốn hắn, hai người ngồi trên sô pha làm ầm ĩ một phen, quấy nhiễu lão Tần đang nằm trên đùi cô, vì thế Lão Tần rất không tình nguyện đứng lên, mơ mơ màng màng leo xuống sô pha, ghé vào bên chân Tùng San, lại đổi cái tư thế khác để ngủ.

Cô cười đến vui vẻ, ôm lấy cổ hắn, “Mẹ em nói cuối tuần này sẽ bảo ba em làm một bàn thức ăn thật ngon để đãi chúng ta.”

Hắn cười: “Ừ.”

Cô chu môi, “Sao vậy, sao anh có vẻ không được vui?.”

Hắn hôn cô, “Vui chứ, đương nhiên là vui rồi.”

“À mà, mấy ngày nữa em sẽ cùng Lý Yến và Triệu Nhiên ăn cơm, anh có muốn đi cùng không?” Đôi mắt to của cô xoay tròn.

Hắn cười đáp ứng: “Đương nhiên.”

Cô bé con rốt cuộc cũng chịu chủ động dẫn hắn đi gặp bạn bè mình, sao hắn có thể không đáp ứng được chứ.

Chương 75: Chương 75

Lý Yến nhìn thấy Cố Trì Tây, khó tránh khỏi có chút xấu hổ. Cô luôn là người thẳng tính, nghĩ sao nói vậy, nhưng hôm nay lại cực kì im lặng, ngồi một chỗ cười gượng, không nói được gì.

Nhưng cô nhìn thấy Tùng San ngồi bên cạnh Cố Trì Tây, vẻ mặt rất hạnh phúc, cô thấy vậy là đủ rồi. Sau đó cô dần dần phát hiện hai người này rất xứng đôi, bất kẻ là vẻ ngoài khí chất hay là tính tình. Giữa hai người yêu nhau cần phải có sự ăn ý như vậy.

Tùng San ngồi bên cạnh Cố Trì Tây, thân hình nho nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại ửng hồng, như chú chim nhỏ nép vào lòng hắn, cùng với khí chất trầm ổn thành thục của Cố Trì Tây bù đắp cho nhau, họ ở bên nhau thật sự không có gì phải bàn cãi. Hôm nay Tùng San mặc một chiếc váy liền, bên ngoài khoác áo măng tô, phía dưới mang một đôi giày cao gót, hai cái đùi thon dài. Cố Trì Tây cùng cô ra khỏi thang máy, hắn vươn tay đỡ eo cô, phòng trường hợp cô bị vấp ngã khi bước ra khỏi lằn ranh thang máy. Tùng San vào phòng được đặt sẵn, cô cởi áo khoác của Cố Trì Tây ra giao cho nhân viên phục vụ, sau đó mới cởi áo của mình.

Lý Yến nhìn mà hâm mộ, cũng vui thay cho cô.

Quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Nhiên, cô ấy phát hiện Triệu Nhiên cũng đang hâm mộ bọn họ.

Một phòng ăn lớn như vậy mà chỉ có bốn người, thật sự rất trống trải. Triệu Nhiên nhìn ra ngoài từ cửa sổ thủy tinh sát đất, đứng từ tháp Minh Châu nhìn ra, thành phố A thật sự rất đẹp.

Mấy món ăn theo hương vị của An Huy được dọn lên, Triệu Nhiên ăn mà nước mắt rơi đầy mặt, Lý Yến ăn cũng rất


Insane