Tính kế xem mắt

Tính kế xem mắt

Tác giả: Tử Văn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324164

Bình chọn: 8.5.00/10/416 lượt.

ất định phải nhắc nhở cậu, Ninh Ninh có bệnh khó thở, cậu đừng để cho cô ấy phải vận động kịch liệt.”

“Ý anh là gì?”

“Mặc kệ ý tôi là gì, dù sao tuyệt đối cậu không được có ý muốn việc kia với nó(Chuông : *mắt chớp chớp*). Ninh Ninh luôn quá kích động, cho nên tôi đã luôn phải để cho nó ở bên cạnh tôi, nhưng có những lúc chính bản thân tôi còn không thể quản nổi nó, cho nên…”

Tống Tĩnh Ninh chớp chớp mắt.

“Cậu xác định cậu có thể quản được nó không?”

“Tôi chắc chắn làm được.”

Tống Tĩnh Ninh nhịn sự trào phúng đang dâng lên trong lòng mình, việc đã đến nước này, anh chỉ có thể lựa chọn yên lặng quan sát, tin tưởng Đỗ Phù Lãng mà thôi.

Ninh Ninh a…. Nếu như em thật sự có thể gả đi được, em thật sự phải cảm ơn ông trời thật tốt, vì đã để cho em gặp được một người đàn ông thông mình có thể thay thế cho anh trai em vì em mà suy nghĩ chu toàn mọi việc được rồi.

“Chí ít em cũng có điểm giống phụ nữ đấy chứ!”

“Cái gì?”

Tống Ninh Ninh đang cắn một miếng bánh ngọt vị socola, ngồm ngoàn hỏi lại.

“Đồ ngọt.”

Đỗ Phù Lãng vươn tay ra, lau đi vết socola bị dính trên khóe miệng của cô. Anh đưa cô đến nhà hàng nơi mà lần đầu tiên bọn họ có lịch hẹn xem mắt với nhau, chỉ đơn giản nói ra một câu.

“Nơi này có món điểm tâm ngọt không tồi a.”

Tống Ninh Ninh ăn bánh ngọt, lời vừa tới miệng, liền tuôn không ngừng vô ý nói ra.

“ Mẹ tôi được mệnh danh là cô vợ bánh ngọt, trước kia tôi rất thích xuống bếp cùng bà, tôi có thể…”

Đột nhiên ý thức được điều gì, cô đột nhiên dừng lại không nói, khuôn mặt khẽ biến sắc.

Đã bao nhiêu năm trôi qua? Dường như cô đã quên mất chính bản thân mình trước kia đã cùng làm điều này với mẹ, bởi vì nó đã bị chon sâu trong lòng cô, không cách nào có thể nói ra, không cách nào có thể đụng chạm đến,

Đỗ Phù Lãng bắt gặp được sự yếu đuối hiếm thấy biểu lộ ra trên khuôn mặt cô, dường như cô đã vô cùng cố gắng để che giấu điều gì đó, cô lại tiếp tục ăn thêm một miếng bánh ngọt lớn, tất cả những hành động của cô đều được thu vào trong đôi mắt anh.

Bởi vì cô ăn quá nhanh, quá vội, cho nên không cẩn thận cô đã bị nghẹn bánh ngọt trong cổ họng, không nhịn được dùng tay đánh vào lồng ngực của chính mình.

Thấy thế, anh vội vã đưa tay ra vuốt vuốt lưng cho cô.

“ Em ăn chậm một chút.”

Mặt cô đỏ bừng lên, với tay cầm cốc nước trên bàn, uống vào một ngụm nước lớn, dùng sức cố gắng nuốt hết miếng bánh đang bị vướng trong cổ họng xuống.

“Được chưa?”

Anh dịu dàng hỏi.

Cô khép hờ đôi mắt,gật đầu lia lịa, lẩm bẩm nói một câu.

“ Hình như mỗi lần ở với anh tôi luôn gặp chuyện không may vô cùng mất mặt đúng không? Nếu không phải gãy gót giày thì lại là bị chết nghẹn, chúng ta đến tám chin phần là xung khắc mà.”

Nghe cô nói vậy, anh nhéo nhéo má cô.

“ Này, đau tôi nha!”

Cô tức giận lườm anh một cái.

“ Không đau thì tôi nhéo em làm cái gì?”

Anh nhẹ giọng nói vẻ lo lằng.

“ Đừng luôn miệng nói lời như thế. Đừng quên, ngày mai em bắt đầu trở thành trợ lý riêng của tôi rồi đấy!”

“ Không thành vần đề, chỉ là…”

Cô hoài nghi nhìn anh.

“ Tôi nhất định phải đi giày cao gót và phải mặc váy sao? Tôi sợ nếu ăn mặc như thế, nếu như gặp phải trường hợp nguy hiểm, sẽ vô cùng bất tiện.”

Trên cơ bản, nếu như thật sự gặp phải nguy hiểm, anh cũng không thể để cho cô phải động chân tay vào. Nhưng những lời này không thể nói ra.

“ Nếu như em thấy bất tiện, tôi có thể tìm một người khác.”

Anh lấy lùi làm tiến buông ra một câu.

Cô hung hăng trợn ngược mắt lên nhìn anh,

“ Tôi không phải là không thể làm được!”

“ Cho nên?”

“ Tôi sẽ mặc, bà đây liều mạng với mày!”

Bà đây? Đỗ Phù Lãng chống cằm thở hắt ra, bất đắc dĩ nhìn cô.

“ Được rồi.”

Cô lẩm bẩm mộ tiếng thức thời nói: “ Tôi sẽ thay đổi.”

Đột nhiên, anh lôi cô ngồi lên lòng mình, dịu dàng hôn cô.

Cô sửng sốt, không nghĩ rằng anh có thể làm như thế ở một nơi đông người như vậy, ngay lập tức khuôn mặt cô đỏ ừng lên đẩy anh ra, khẩn trương nhìn xung quanh.

“ Tôi còn tưởng em không sợ trời, không sợ đất, sẽ càng không sợ ánh mắt thiên hạ chứ.

“ Tôi đương nhiên không sợ, nhưng anh…”

Đôi mắt cô mở tròn vo hoang mang nhìn anh.

“ Anh không ngại sao?”

“ Chuyện gì tôi thích làm thì tôi làm, tại sao phải cảm thấy ngại?”

Câu hỏi của anh, khiến cô không có cách nào phản bác được.

Đỗ Phù Lãng nhìn cô, nhẹ nhàng mở miệng.

“ Ninh Ninh, nếu có cơ hội, tôi hy vọng có thể được ăn món điểm tâm ngọt do em tự tay làm.”

Lời của anh Khiến cho Tồng Ninh Ninh ngạc nhiên, cô nhìn anh, chỉ thấy anh vẫn nở nụ cười ôn nhu nhìn lại cô.

“ Tôi nghĩ em cũng rất nhớ hương vị của bánh ngọt do mẹ em làm.”

Anh vừa cầm miếng bánh ngọt tinh xảo lên đưa vào trong miệng cô, vừa nói.

“ Mặc dù bà đã mất, nhưng chúng ta có thể xem xem,em có thể đưa được tay nghề cùa bà tiếp tục phát triển trở lại hay không. Nên có thể, chúng ta có thể tiếp tục lưu giữ lại, cũng như bà vẫn luôn tồn tại vậy.”

Bỗng nhiên nghe anh nói như thế, khiến cho nước mắt cô bất giác lặng lẽ lăn xuống, cô đã cố gắng muốn nuốt nước mắt đó ngược trở lại vào bên trong, nhưng vô ích.

Anh vươn tay ra, lau đi nước mắt còn v


Old school Easter eggs.