
c mộ ông bà Lý, Minh Hải hứa sẽ chăm sóc và yêu thương cô suốt cuộc đời, anh sẽ làm mọi việc để đem đến cho cô cuộc sống bình yên và vui vẻ. Hạnh Nguyên đứng bên cạnh nghe những lời nói chân thành của anh, nước mắt không kiềm lại được lã chã rơi trên khuôn mặt xinh đẹp. Minh Hải sau đó trêu trọc cô mau nước mắt khiến cô giận dỗi, trên đường về chẳng buồn ngó ngàng đến anh.
Buổi tối hôm đó, Minh Hải chuộc lỗi bằng cách dẫn Hạnh Nguyên đi ăn rồi đến Sun. Tâm Chinh không có ở quán, cả hai đi đến chiếc bàn quen thuộc mình từng ngồi, đồ uống tất nhiên vẫn là những thứ họ hay uống rồi. Trong lúc đợi phục vụ mang nước lên, Minh Hải tranh thủ đi rửa tay. Hạnh Nguyên thử liên lạc với Tâm Chinh nhưng không được, cô hơi khó hiểu vì buổi tối đông khách, cô nàng kia sao có thể không lo? Có lẽ nào là đi hẹn hò với Học Vũ?
“Chị Anita, đồ uống của chị đây.”
Cô nhân viên Rita cười tươi đặt ly nước ép bưởi đến trước mặt Hạnh Nguyên, cô gật đầu lịch sự. Hạnh Nguyên nhìn quanh nhưng vẫn chưa thấy Minh Hải, cô cúi xuống khuấy cốc nước của mình rồi đột nhiên cầm cái cốc lên, dường như đáy cốc có một vật gì đó. Cô nhíu mày khó hiểu, dùng cái thìa cố gắng khều cái vật đó lên. Cũng phải mất vài giây thì cô mới xác định được đó chính là một chiếc nhẫn, đôi lông mày khẽ giãn ra, khóe môi dần nở một nụ cười.
Đúng lúc này thì quán Sun đột nhiên vang lên giai điệu của bài hát “Everyday I Love You”, Hạnh Nguyên cầm chiếc nhẫn trong tay mắt thì nhìn ngang dọc. Giai điệu trầm bổng cùng giọng ca ngọt ngào của nhóm Boyzone khiến Hạnh Nguyên không ngăn được dòng cảm xúc, khóe mi đã đong đầy nước mắt. Và khi Minh Hải xuất hiện cùng với bó hồng đỏ trên tay cũng là lúc những giọt lệ lấp lánh tuôn rơi trên khuôn mặt cô.
I don’t know, but I believe
(Anh không chắc nhưng anh tin)
That some things are meant to be
(Số mệnh chúng ta đều đã được định sẵn)
And that you’ll make a better me
(Và rồi em tới khiến anh hạnh phúc siết bao)
Everyday I love you
I never thought that dreams came true
(Anh chưa bao giờ tin mộng ước sẽ thành sự thật)
But you showed me that they do
(Nhưng rồi em đã minh chứng tất thảy)
You know that I learn something new
(Anh đã ngộ ra một điều)
Everyday I love you
Hạnh Nguyên vội vàng đứng lên khi Minh Hải đã đến trước mặt cô, cô không biết làm gì ngoài việc khóc. Anh bước lại gần trao cho cô bó hoa, dùng tay lau đi những giọt nước mắt kia, mỉm cười nói.
“Cô gái ngốc, sao em lại khóc?”
Nước mắt Hạnh Nguyên dường như lại rơi nhiều hơn, cô run run đưa chiếc nhẫn ra trước mặt anh nhưng Minh Hải lại cho tay vào túi và lấy ra một thứ đồ khác. Đó chính là chiếc lắc tay mà anh đã tặng cô trước đó. Hạnh Nguyên sửng sốt, cô cứ nghĩ mình đã đánh rơi nó và đã buồn một thời gian khá lâu. Thật không ngờ là nó lại ở trong tay anh.
“… Hải!!!”
Hạnh Nguyên vội ôm chầm lấy Minh Hải, nước mắt cô rơi thấm xuống cả vai áo anh. Cô đã biết mà, sự lựa chọn của cô chưa bao giờ sai. Tình yêu này, thật sự là một phép màu đối với cô.
“Cô gái ngốc, em không được khóc nữa, phải cười lên mới đúng chứ?! Anh ban đầu đã nghĩ ra rất nhiều ý tưởng nhưng cuối cùng lại thực hiện nó một cách đơn giản thế này đây. Bởi suy cho cùng, anh vẫn nghĩ là chỉ cần được ở bên cạnh em là mãn nguyện lắm rồi. Cả cuộc đời anh, điều tuyệt vời và cũng may mắn nhất chính là được gặp gỡ em. Cho dù chúng ta đã phải trải qua rất nhiều sóng gió thì đến lúc này, cánh cửa hạnh phúc đã ở trước mắt rồi. Anh vô cùng biết ơn vì mười năm em đã chờ đợi anh, vì những điều em đã hy sinh cho anh. Thế nên, giờ hãy cho anh cơ hội để đền đáp tình yêu ấy của em. Đồng ý cùng anh mở ra cánh cửa hạnh phúc nhé, Hạnh Nguyên!!!”
Minh Hải nói một đoạn dài, câu nào cũng đầy ý tứ thâm sâu, thể hiện rõ sự chân thành của anh. Hạnh Nguyên đột nhiên ngừng khóc, cô nhìn anh đang đeo chiếc lắc lên tay mình, một cảm giác lạ lùng đột nhiên lan tỏa khắp người. Cô mỉm cười, khẽ “vâng” một tiếng.
‘Cause I believe that destiny
(Bởi rằng anh tin định mệnh ấy)
Is out of our control (Don’t you know that I do)
(Được sắp đặt cho đôi ta – Em có thấu chăng?)
And you’ll never live until you love
(Và cuộc sống sẽ thực vô nghĩa khi ta chưa yêu nhau)
With all your heart and soul
(Bằng cả con tim và tâm can)
It’s a touch when I feel bad
(Là nguồn khích lệ mỗi lúc anh suy sụp)
It’s a smile when I get mad
(Là nụ cười em mỗi khi anh nổi cáu)
All the little things I am
(Mọi ngóc ngách nơi tâm can anh)
Everyday I love you
Everyday I love you more
Everyday I love you
Trải qua bao gian nan thử thách, cuối cùng hai người yêu đã được ở bên nhau. Tình yêu giữa Hạnh Nguyên và Minh Hải thật đáng ngưỡng mộ và ghanh tỵ.
Mười năm chờ đợi trong một cảm giác có thể nói là vô vọng nhưng cô gái trẻ ấy chưa khi nào đánh mất đi niềm tin. Cô luôn tin vào một ngày người cô yêu sẽ trở về và tìm cô. Dù có những lúc mệt mỏi, chán nản muốn buông xuôi nhưng rồi cô vẫn giữ cho mình sự kiên định đáng ngạc nhiên. Sẽ có người nói cô ngu ngốc, ngây thơ vì chờ đợi vào thứ sẽ chẳng biết kết quả, nếu như Minh Hải không trở về thì c