
chốt của phòng. Lí do thì ngoài cô ra, chỉ có tổ trưởng và giám đốc cũ biết rõ.
Hạnh Nguyên ngồi xuống cạnh Bạch Tố Như, hàng một nhưng ở gần cuối bàn. Trong lúc chờ đợi sự xuất hiện của sếp lớn, mọi người cũng không ai dám nói gì, chỉ yên lặng ngồi. Công ty có quy định riêng, nếu vi phạm tức là không tôn trọng công ty và cả bản thân mình. Hạnh Nguyên lật giở các trang của bản báo cáo xem lại, có lẽ lát nữa giám đốc mới sẽ hỏi cô về buổi trình diễn ngày hôm qua. Dù mệt nhưng cô không thể để trợ lý nói hộ, như vậy người ta sẽ đánh giá không tốt về cô, có thể còn ảnh hưởng đến cả tổ.
Lúc Hạnh Nguyên đang tập trung vào mấy tờ giấy thì cánh cửa phòng họp đã mở ra, một chàng trai tuấn tú trong bộ vét đen lịch lãm bước vào. Xung quanh anh tỏa ra một thứ ánh sáng rực rỡ như ánh mặt trời, khiến cho đám con gái không thể ngồi yên. Vẻ đẹp đó thật sự rất thu hút, đến nỗi cánh đàn ông cũng không khỏi xuýt xoa. Hạnh Nguyên không để ý lắm, chỉ đến khi nghe người đó giới thiệu về bản thân mới giật mình ngẩng mặt lên.
“Chào mọi người, xin tự giới thiệu tôi là Thẩm Minh Hải.”
TBC
CHƯƠNG 2
Chương 2
Ông chủ và nhân viên
Ngày ngày nhìn thấy người mình yêu thương nhưng không thể chạm vào, thậm chí phải coi nhau như người dưng nước lã. Cô sẽ làm được chứ, sẽ có thể như anh, là một diễn viên đại tài, diễn xuất vô cùng thuần thục trước mắt mọi người?
Giật mình, kinh ngạc, bàng hoàng, không rõ vào lúc này có thể dùng từ nào để diễn tả cảm xúc của Hạnh Nguyên. Từ giây phút ngẩng lên và bắt gặp hình dáng quen thuộc đến nỗi có hóa thành tro cô cũng có thể nhận ra, cô đã như người ở trên mây. Sau nhiều năm trời, rốt cục thì cô cũng chờ được đến ngày hôm nay, mọi đau khổ dường như biến mất, thay vào đó là niềm vui khôn tả.
Cô không để ý đến xung quanh, ánh mắt mải mê dõi theo con người đã lâu không gặp. Anh bây giờ và ngày ấy quả thực có nhiều điểm khác nhưng những đường nét cơ bản vẫn chẳng hề thay đổi. Vẫn gương mặt ấy, vẫn đôi môi mỏng đầy quên rũ, vẫn tròng mắt màu cà phê đầy thu hút. Cô không thể ngăn bản thân thôi ngắm nhìn anh, chỉ thiếu nước chạy đến mà ôm chầm lấy thân hình mạnh mẽ kia.
Trong đầu Hạnh Nguyên từng tưởng tượng ra vô số những tình huống khi họ gặp lại nhau. Anh sẽ chạy đến ôm lấy cô, thì thầm bằng giọng nó ấm áp của mình. Hay là cô sẽ không kìm chế được cả nước mắt và cơn giận, mắng anh xối xả vì nói đi là đi, ngần ấy năm không có hồi âm nào.
Thế nhưng do dù cô có trí tưởng tượng phong phú đến đâu cũng chẳng thể ngờ rằng, cuộc gặp gỡ sau mười năm xa cách thực sự là cơn ác mộng đối với cô. Không có ngọt ngào, cũng chẳng có nâng niu, trân trọng. Thay vào đó, là ánh mắt xa lạ, là giọng nói lạnh lùng băng giá nhất cô từng được nghe.
“Anita.”
“Anita! Anita! Sếp gọi em kìa.” Nhất thời không thể chấp nhận được sự thật, Hạnh Nguyên không để ý đến việc mình đang bị anh nhắc đến. Chỉ đến khi Bạch Tố Như ngồi bên cạnh véo nhẹ vào người, cô mới thoát khỏi cảm xúc lẫn lộn.
Hạnh Nguyên đứng thẳng dậy, ánh mắt nhìn chăm chú vào người đang ngồi ở vị trí giám đốc kia. Lâu thật lâu, dường như cô đang muốn tìm kiếm bóng hình xưa trong đôi mắt ấy. Đáng tiếc là cô đã nhầm, chẳng có sự ấm áp nào, thay vào đó, cô bị anh nhìn đến tê tái con tim. Bên ngực trái từng cơn đau buốt cứ dồn dập kéo đến, cô hồi lâu không thể chống cự, đặt vội tay trái xuống bàn, tay phải đưa lên kìm chế cơn đau.
Mọi người trong phòng thấy cô như vậy rất lo lắng nhưng vì giám đốc vẫn ngồi im không lên tiếng, họ nào dám manh động. Thế là tất cả cùng nhìn về phía cô, bất lực mà lại thêm cảm thương. Hạnh Nguyên hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại nhịp thở, đứng thẳng lên rồi nhẹ nhàng cất tiếng. Giọng cô không trầm bổng, uyển chuyển như mọi khi mà bỗng trở nên khàn khàn, thi thoảng ngập ngừng rất lâu. Chỉ đơn giản là báo cáo lại tình hình buổi trình diễn ngày hôm qua, mọi thứ đã ghi sẵn nhưng không hiểu sao đối với cô, đọc lại cũng rất khó khăn. Tốn không ít thời gian, cô mới có thể ngồi lại xuống của mình, ánh mắt không kiềm chế được lại lén lút ngước nhìn anh. Đúng là anh, không thể nào có chuyện là người khác thay thể nhưng sao, mọi thứ lại trở nên xa vời quá vậy?
Sau gần ba tiếng đồng hồ, cuối cùng thì cuộc họp cũng kết thúc. Mọi người ai nấy đều phấn khởi đứng lên, nhanh chóng thu dọn tài liệu. Trong dòng người đang “chen lấn” rời đi, Hạnh Nguyên rời khỏi chỗ của mình cùng hòa vào với họ. Nhưng mới đi được hai bước, cô đã phải khựng lại ngay. Vẫn là giọng nói nghiêm túc vang lên suốt mấy tiếng vừa rồi, anh khiến đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng. Rõ ràng là cuộc họp đã kết thúc, tất cả có thể ra về sao chỉ mình cô phải ở lại?
Ngoảnh mặt lại nhìn về phía sếp của mình, Hạnh Nguyên thử thăm dò một chút nhưng cô chẳng thể đọc nổi ý nghĩ trong anh mắt anh. Bất lực nhìn từng người từng người rời đi, lòng cô bỗng hoang mang. Anh thật ra là có ý gì khi kêu cô ở lại, chẳng lẽ bây giờ mới đến lúc nói chuyện của họ?
Không, không thể nào. Cô dù thực sự muốn rằng những gì mà lúc trước nhìn thấy chỉ là màn kịch nhưng cũng không đủ can đảm tin là anh